“900 trận bất bại! Ma vượn sáu tay!”
“Tại sao lại thả cả nó ra nữa?”
Toàn thể khán đài sợ hãi!
Vẻ mặt của Lâm Vân vô cùng dữ tợn: “Ha ha ha ha, Thôi Nhân Lôi ông thấy được chưa?”
“Lại là một Thú Vương nữa, chính ông mang theo người nhà họ Thôi đi chịu chết!”
Thôi Nghê Thường lạnh lùng nói: “Vô liêm sỉ!”
“Ông à, chúng ta đi thôi!”
Ông cháu hai người dứt khoát đi vào đấu thú trường!
Những người nhà họ Thôi còn lại theo sát phía sau, tất cả bọn họ đi đến sau lưng Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Sao các ông lại ra đây?”
Thôi Nhân Lôi nói một cách nghiêm túc: “Diệp công tử, cậu đã ra mặt cho bọn tôi!”
“Bây giờ cậu gặp nguy hiểm, bọn tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Thôi Nghê Thường cắn môi, sắc mặt trắng bệch: “Nhà họ Thôi bọn tôi sẵn sàng đương đầu với cái chết cùng với Diệp công tử!”
Diệp Bắc Minh trấn an: “Yên tâm, không sao”.
Ầm!
Cánh cửa thứ tư mở ra!
Tiếp theo.
Cánh cửa thứ năm!
Cánh cửa thứ sáu!
Cánh cửa thứ bảy!
…
Cánh cửa thứ mười!
Tất cả mười cánh cửa đều mở ra, tổng cộng mười Thú Vương mạnh nhất đi vào đấu thú trường!
“Trời đất…”
“Mười Thú Vương!”
“Người của Huyết Tộc điên rồi sao? Vì một người trẻ tuổi mà thả tận mười Thú Vương?”
Trên khán đài, khán giả cảm thấy không tài nào thở nổi, ai nấy hô hấp dồn dập, trái tim sắp sửa nổ tung vì sợ hãi!
Không một ai dám la hét, tất cả mọi người đều ngậm miệng, run rẩy nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt!
Bịch! Bịch! Bịch!
Mười Thú Vương đồng thời di chuyển về phía Diệp Bắc Minh!
Người nhà họ Thôi run lẩy bẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.
Lâm Vân vừa run rẩy vừa cười to một cách điên cuồng: “Ha ha ha, chết chắc rồi, tất cả các ngươi chết chắc rồi!”
Trên vị trí khách quý.
Con ngươi của Tiêu Tuyết Y co lại: “Mười Thú Vương, anh thật sự không muốn anh ta sống sót à!”
Vẻ mặt của Huyết Thiên cực kỳ lạnh lùng: “Ở đấu thú trường thành Huyết Linh này, không một ai có thể sống sót đi ra ngoài!”
“Bọn mi còn đang chờ gì nữa? Xé xác nó cho tao!”
Mười thuần thú sư lập tức ra lệnh cho mười Thú Vương xé xác Diệp Bắc Minh.
Nhưng.
Chuyện khiến mọi người bất ngờ đã xảy ra!
Mười con Thú Vương đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ!
Một lão già thuần thú sư nhíu mày: “Tao bảo bọn mày xé xác người này, bọn mày không nghe thấy à?”
Mười con Thú Vương vẫn thờ ơ như cũ!
Khán giả trên khán đài bàn tán xôn xao.
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Bắc Minh bước lên một bước, thình lình quát: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Quỳ xuống!”
Giọng của hắn như thể ý chỉ của Thiên Đế vọng xuống từ chín tầng trời!