Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Lúc ông làm người phụ nữ của tôi bị thương có nghĩ đến có gì từ từ nói không?”
“Lúc ông muốn giết con gái tôi có nghĩ đến có gì từ từ nói không?”
“Chết đi cho ông đây!”
Anh hét to một tiếng!
Trong nháy mắt đã đứng ở trước mặt ông Phùng, đạp mạnh một chân xuống!
Đầu ông ta lập tức nổ tung như quả dưa hấu!
Mọi người đồng loạt run lên!
Một đám Đan Tôn thành Thiên Đan kịp phản ứng lại, mí mắt như nứt ra, rống giận: “Giết! Giết! Giết! Chỉ cần có người giết được tên nghiệt súc này, về sau sẽ là khách quý mãi mãi của thành Thiên Đan!”
“Con cháu trong gia tộc người đó, đời đời kiếp kiếp đều được thành Thiên Đan che chở!”
Nghe thấy lời này, ánh mắt rất nhiều người tu võ đều đỏ bừng!
Trên triệu người tu võ đều lấy binh khí ra, vọt về phía Diệp Bắc Minh!
Đôi mắt anh đỏ như máu, nhảy vào trong đám người như một vị sát thần!
Từng đợt mưa máu nổ tung, những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp!
Chỉ trong chốc lát, cả quảng trường Huyền Thiên tông đã bị mưa máu bao phủ!
Khoảng mười lăm phút sau, cuối cùng những tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại!
Mưa máu tán đi, chỉ còn lại một mình Diệp Bắc Minh đứng trên núi thi thể!
“A!”
Mọi người đều hít một hơi lạnh, con ngươi điên cuồng co rút lại!
Sắc mặt ông lão Thiên Khiếm tái nhợt: “Sao có thể... Tên nhóc này là sát thần sao?”
Chủ nhân Sát Minh híp hai mắt lại, vô cùng nghiêm nghị: “Sát khí thật nặng! Kẻ mà đã lên tới đỉnh cảnh giới giết chóc rồi...”
Bách Lý Tranh Vanh cũng tỏ ra vô cùng kiêng kị, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu không tiêu diệt kẻ này, chắc chắn sau này sẽ là kẻ địch lớn của Thiên Đạo Tông!”
“Hôm nay, cậu ta phải chết!”
Nghĩ đến đây, giọng nói lạnh lẽo của Bách Lý Tranh Vanh vang lên: “Các vị, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy đi!”
“Người này đã hoàn toàn nhập ma, chẳng những tùy ý giết chóc người tu võ, mà thủ đoạn lại cực kỳ tàn nhẫn!”
“Hôm nay Huyền Thiên tông không cho chúng tôi một lẽ công bằng, đó là đối đầu với toàn bộ người tu võ Huyền Giới!”
Ánh mắt ông ta trầm xuống, nhìn về phía Điền Bá Quang.
“Ông Điền, là Huyền Thiên tông mấy người tự mình tiêu diệt kẻ này, hay là để Thiên Đạo Tông tôi làm cho?”
Diệp Bắc Minh dừng lại.
Nhìn về phía Điền Bá Quang!
Vừa rồi Huyền Thiên tông đã từ bỏ anh một lần.
Nhưng mà anh vẫn không để ở trong lòng, dù sao vừa rồi tất cả mọi người đều cho rằng anh đã chết!
Bởi vì một người chết, không đáng để đối địch với cả Huyền Giới!
Nhậm Kiếm Hành biết, đây là Diệp Bắc Minh cho Huyền Thiên tông một cơ hội nữa.
Ông ấy lập tức kêu to: “Ông Điền, không được...”
“Vì Huyền Thiên tông, vì đại cục...”
Ánh mắt Điền Bá Quang ngưng tụ, giống như đã hạ quyết định: “Vẫn là câu nói kia, Huyền Thiên tông không hề nhúng tay vào chuyện của người này!”