"Thấy được em thật tốt quá!"
Anh bước lên một bước, ngay trước mặt tất cả mọi người. Ôm lấy Chu Nhược Giai!
"Mẹ kiếp..."
"Đù! Cậu ta dám ôm Chu sư tỷ?"
"Thằng kia, mẹ nó mày muốn chết đúng không?”
Trong nháy mắt, hai mắt của vô số nam giới đỏ bừng!
Ai ai cũng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, hận không thể xông lên xé nát anh!
Thân thể mềm mại của Chu Nhược Giai run lên, ngắn ngủi thất thần.
Theo bản năng, cô duỗi tay muốn ôm Diệp Bắc Minh! Một giây sau.
Cô chợt nhẹ nhàng đẩy anh ra: "Cậu Diệp, xin anh hãy tự trọng!"
Một câu nói ngắn ngủi khiến Diệp Bắc Minh như bị sét đánh!
Anh quả thực không thể tin vào tai của mình: "Nhược Giai, em gọi anh là gì?"
Chu Nhược Giai thản nhiên đáp: "Cậu Diệp".
Diệp Bắc Minh đỏ hốc mặt: "Nhược Giai, vì sao chứ?"
"Tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"
Chu Nhược Giai mỉm cười: "Cậu Diệp, duyên phận giữa chúng ta đã hết!"
"Anh có Hạ Nhược Tuyết của anh, có cả Tôn Thiến của mình!"
"Thậm chí anh còn có mười vị sư tỷ phong hoa tuyệt đại, Chu Nhược Giai tôi đã từng là vợ chưa cưới trên danh nghĩa của anhl"
"Mà tôi chỉ là một con vịt xấu xít"
"Anh có biết bao nhiêu hồng nhan tri kỷ, thiếu một người là tôi thì có làm sao?"
Chu Nhược Giai nói xong, trong đôi mắt đẹp không nhịn được mà lóe lên vẻ mất mát.
Trái tim Diệp Bắc Minh co rụt lại: "Nhược Giai, anh xin lỗi, anh không thể làm gì khác được..."
"Không cần phải xin lỗi".
"Tôi không muốn gặp lại người này, mời hai vị hộ pháp đừng cho anh ta bước vào học viện Viễn Cổi"
Bỏ lại câu nói sau cùng, Chu Nhược Giai dứt khoát kiên quyết quay người bỏ đi!
"Được!"
Hai người đàn ông trung niên ngưng trọng quét mắt nhìn Diệp Bắc Minh!