Vừa giơ tay, lòng bàn tay có thêm một viên đan dược màu đỏ!
“Vật này là đan hộ tâm, có thể bảo vệ chút hơi thở cuối cùng mẹ mày!”
“Có điều, tao cần mày đưa một số thứ để trao đổi!"
Diệp Nặc điên cuồng gật cái đầu nhỏ: “Tôi đổi, tôi đổi!"
“Tao muốn máu của mày cũng được?”, người đàn ông trung niên nụ cười lạnh lùng.
“Chỉ cần có thể cứu được mẹ, Nặc Nhi đồng ý!”, Diệp Nặc trả lời.
“Được!”
Người đàn ông trung niên ném ra một con dao ra, rồi đưa cho Diệp Nặc một cái bình ngọc to bằng lòng bàn tay: “Chỉ cần mày trút máu tươi đầy cái bình ngọc này, tao sẽ cứu mẹ của mày!" “Vãi! Nặc Nhi, đừng!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng,
Trên đài Phong Thần, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Chỉ thấy. Diệp Bắc Minh nhắm mắt, một hàng nước mắt trào ral
Hai tay nắm chặt nắm đấm, năm ngón tay vang lên răng rắc.
Không trung trên đỉnh đầu có một luồng huyết giang ngưng tụt
“Anh Diệp, anh làm sao thế?”, Ngư Thất Tình tỏ vẻ mặt kỳ lạ.
Trong hình ảnh trong đầu.
Diệp Nặc cầm con dao, trực tiếp cứ cổ tay.
“Bé con, cho thêm vài giọt đi, mày sắp cứu được mẹ mày rồi!"
“Chú à, sao chiếc bình này vẫn chưa đầy..", khuôn mặt nhỏ của Diệp Nặc tái nhợt.
Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên! Cho dù như vậy, cô bé vẫn cố gắng gượng. Không ngừng trút máu tươi vào trong bình ngọc!
Đương nhiên ông ta sẽ không nói, bình ngọc này nhìn có vẻ không to.