Vạn Thanh Hải còn chưa nói hết một câu!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên lồng ngực của ông ta, gần như chỉ trong tức thì!
Vạn Thanh Hải trực tiếp hóa thành một cái xác khô!
“Suýt.."
Năm người còn lại của nhà họ Vạn hít khí lạnh, quay người bỏ chạy! Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Muốn chạy hả?”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, trức tiếp đâm xuyên cơ thể năm người, hút cạn tất cả tinh khít
Năm cái xác khô từ không trung rơi xuống!
Trong bóng tối vang lên một giọng kinh hãi.
Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền, nổ tung như sét đánh! “Phụt...”
Một thanh niên ngã xuống đất thê thảm, điên cuồng dập đầu cầu xin: “Anh Diệp tha mạng! Tôi là Vương Thiên Thần, là đệ tử của thần cung Lục Đạo!”
“Nhược Giai sư muội, muội nói đi! Huynh là người mình, không phải kẻ địch!” Chu Nhược Giai cau mày.
Tuy vào lúc quan trọng, Vương Thiên Thần lựa chọn rút lui, nhưng cũng đã đưa cô đến rừng rậm Tinh Hồn.
Liền lạnh lùng gật đầu: “Ông xã, anh ta không phải kẻ địch!”
Diệp Bắc Minh cũng không nhìn người này thêm một cái: “Đi thôi, rời khỏi nơi này trước rồi tính”.
“Được!”
Mấy người mau chóng xuống núi, vừa về đến dưới chân Lưỡng Giới Sơn, một đám võ giả đều sửng sốt.
“Họ lại xuống đây?” “Người của nhà họ Vạn đâu?” Trong lúc mọi người nghỉ hoặc.
Cũng có người nhìn sang Diệp Bắc Minh” “Thanh niên này là ai? Ấy! Sao mới là khí tức cảnh giới hư thần?”
Bỗng nhiên, một người đàn ông kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh! Thanh niên này là Diệp Bắc Minh!”
“Anh nói cái gì?”
Trong cơ thể của Diệp Bắc Minh có một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn!
Quan trọng hơn là, khí tức cảnh giới của anh mới chỉ là hư thần nhỏ bé! Lúc này.
Một ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong đi ra khỏi đám đông: “Cậu nhóc, mày là Diệp Bắc Minh thật sao?”
Điều khiến người ta bất ngờ là, Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, tôi chính là Diệp Bắc Minh, tông chủ Thái Dương Tông!”