Suýt!
Chơi lớn quá!
Cuồng Đan cũng mới là Đan tôn cửu phẩm!
Phía đối diện đã mới liền ba người?
Đôi mắt Vương Yên Nhi trâm xuống: “Họ đang nhăm vào chúng tai”
“Cậu Diệp giao chỗ này cho chúng ta quản lý lo liệu, tôi quyết không cho phép công việc làm ăn bị cướp!”
“Tiền bối Cuồng Đan đâu? Chúng a đi xem sao!”
Tiêu Vô Tướng trả lời: “Phía đối diện liên tục phái người đến khiêu khích, tiền bối Cuồng Đan qua đó đấu với họ rồi!”
“Cái gì? Không ổn! Cẩn thận bị lừa!”
Vẻ mặt Vương Yên Nhi biến sắc.
Tóm góc váy đi đến phía đối diện con phố!
Thánh Thủ Các!
Thiên Đan Phường!
Hai biển hiệu lớn nổi bật chói mắt!
Ở bên góc của tấm biển có một biểu tượng quen thuộc lọt vào mắt. “Biểu tượng của nhà họ Ngư!”
Vương Yên Nhi kinh ngạc.
Bỗng nhiên.
“Cuồng Đan thua rồi!”
Trong Thiên Đan Phường truyền ra tiếng bàn tán xôn xao! Vương Yên Nhi vội vàng chen vào trong đám đông!
Trong đại diện của Thiên Đan Phường gần như chật kín người!
Chỉ thấy Cuồng Đan đứng trước một đỉnh đan, vẻ mặt hồn siêu phách lạc: “Tôi thua rồi... tôi lại thua rồi...”
Có ba ông lão đứng đối diện!
Một ông râu cá chêt!
Một người một mắt!
Một ông râu tóc đều bạc trắng!
Trên khuôn mặt người nào cũng mang theo vẻ lạnh lùng!
Ông lão râu cá trê cười nói: “Đây chính là Cuồng Đan trong truyền thuyết sao? Ngô Đức Lộc tôi còn chưa dùng hết toàn lực mà ông đã thua rồi!”
“Ông còn có vụ cược vừa nấy chứ?” “Hoặc là cả đời không được phép luyện đan, hoặc là tự chặt một cánh tay!”
Đôi mắt Cưồng Đan đỏ bừng: “Tôi từng hứa với sư phụ, phải luyện đan cho. Thái Dương Tông!”
“Cả đời không luyện đan thì tôi không làm được, đã thua cược thì phải chịu, tôi nguyện chém đứt một cánh tay...”
Vốn không thể nào phát huy ra được thực lực của đan tôn cửu phẩm. “Dừng tay!”
Vương Yên Nhi xông ra, năm ngón tay thon dài tóm chặt con dao màu vàng kiml
Máu tươi chảy ra!
Lưỡi dao kẹp chặt trong lòng bàn tay, gần như chém xuống năm ngón tay của Vương Yên NhiI