Trái tim lập tức đập như hươu con nhảy loạn!
Gương mặt xinh đẹp trong nháy mắt trở nên đỏ ửng, ánh mắt cũng sáng lên! Người tỉnh tường vừa nhìn liền biết, giữa hai người này tuyệt đối có vấn đề! "Mẹ nó..."
"Kích thích!"
Khán giả dưới võ đài không ngừng dụi mắt!
Không uổng công đến buổi hôn lễ hôm nay!
"Nói đi! Thích anh không?", Diệp Bắc Minh tỏ ra bá đạo nói.
Dù sao anh hiện tại là Diệp Phong!
Có ồn ào lớn hơn cũng không sợi
Lạc Khuynh Thành ma xui quỷ khiến gật nhẹ đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Th... Thích..."
"Mẹ nó? Mẹ nó! Mẹ nói”
Ở đây đều là người tu võ, trừ phi dùng thần niệm truyền âm,
nếu không, dù giọng nói có nhỏ hơn nữa thì mọi người cũng đều nghe được!
"Thần tượng của chúng tôi!"
"Tổ sư gia, lập tông môn đi! Cầu xin ngài dạy tôi cách yêu đương!"
Vô số thanh niên suýt nữa quỳ xuống!
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn vang lên: "Người trẻ tuổi, mặc dù những lão già chúng ta đã sớm mặc kệ thế sự, nhưng cậu làm thế này cũng đáng giận quá rồi!"
Âm thanh không nặng, nhưng lại làm cho người khác cảm như trái tim mình bị ai đó hung hăng bóp chặt một cái!
Xung quanh lập tức im lặng! Tổ Cảnh?
Diệp Bắc Minh nhìn ông già áo xanh vừa nói chuyện, hơi thở trên người ông ta cường đại hơn cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong mấy lần!
Nhưng lại yếu hơn Trịnh Thiên Quyết ở Lưỡng Giới Sơn rất nhiều! "Thành Nhi không tình nguyện gả cho Đường Hạo, cho dù ông là Tổ Cảnh cũng không thể cưỡng ép em ấy gả cho Đường Hạo được?", Diệp Bắc Minh không sợ hãi chút nào đáp lại.
Giọng điệu bình thản.
mà lại cứ như thánh chỉ, khiến cho người khác không dám có chút suy nghĩ phản kháng nào!
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Khuynh Thành trắng bệch: "Thánh tổ, đừng mài"
"Tất cả chuyện này đều do tôi gieo gió gặt bão, xin ngài đừng trách phạt Diệp Phong!”