Vũ Xung Tiêu tự lẩm bẩm.
Hầu nữ thoáng cân nhắc rồi nói tiếp: “Trải qua mấy chục triệu năm, Hoa tộc cuối cùng cũng có tư cách trở về!”
"Mục đích của người này đã đạt được, phỏng chửng không bao lâu nữa sẽ xưng đế thôi!”
“Điện hạ, Vũ tộc của chúng ta...”
Vũ Xung Tiêu lắc đầu: “Chỉ một đại lục Hỗn Độn cỏn con vẫn chưa lọt nổi vào mắt Vũ tộc chúng ta!"
“Nếu năm đó không phải Vũ tộc không có hứng thú, ngươi tưởng rằng Lục Thiên Thần có thể ngồi lên chiếc ghế Thần Quân Hỗn Độn đó sao?”
Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp của Vũ Xung Tiêu trở nên thăm trầm, nhìn về hướng thế giới Bản Nguyên mà nói: “Mục tiêu của Vũ tộc chúng ta vẫn luôn là thế giới Bản Nguyên!”
“Đại lục Hỗn Độn? Cứ để mặc bọn họ tranh đấu đi, ha ha... chúng ta cũng nên tới Thiên Giới Đảo rồi!”
Vũ Xung Tiêu chậm rãi đứng dậy!
Một bộ giáp vàng bên cạnh bay tới, khéo léo che giấu đi dáng vẻ của cặp núi đôi đáng tự hào kia!
Trở thành bộ ngực bằng phẳng của một người đàn ông!
“Thông báo cho Tiêu Phi Yên tới đây đi, tôi có chuyện cần nói với bà ta”, Diệp Bắc Minh dặn dò Nghê Hoàng hai câu xong liền đẩy ra cánh cửa của Hoa tộc tổ địa rồi đi vào.
Ánh mắt của Nghê Hoàng trở nên nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh lúc này gọi Tiêu Phi Yên trở lại đại khái là vì muốn thay thế Lục Thiên Thần.
Thậm chí cô ta còn đoán được anh muốn thành lập một Thần quốc cho Hoa tộc!
Suy nghĩ một hồi cô ta mới lấy ra một mặt dây chuyền bằng ngọc và thông báo những gì đã xảy ra tại đế cung.
“Cô nói xem mối quan hệ giữa chúng tôi là gì đây?” Đường Lạc Âm nghe vậy thì sững người.
Trong mắt cô ánh lên một tia lạc lõng!
Ngẫm lại cũng đúng.
Với dung mạo và địa vị của Nghê Hoàng, lại luôn kề cận với anh Diệp.... thì mối quan hệ giữa họ sao có thể bình thường được đây?