Đường Vận vẻ mặt ghen ghét nói: “Lõa già đó không đồng ý cho tao tiếp quản nhà họ Đường, vả lại còn đưa tất cả tài nguyên cho mày!”
“Đến trái tim Thất Khiếu Linh Lung cũng đưa cho mày nốt, mày cho rằng Đường Vận tao kém mày ở chỗ nào?”
“Cho nên ông nội Vu Cửu mới dùng một chút thủ đoạn, trực tiếp khiến lão già đó thần hồn tiêu tán!”
“Lúc chết lão ta vẫn gọi tên mày đấy!”
Nghe vậy, con mắt Đường Lạc Âm gần như muốn nổ tung.
Gô hét lên: “Ông nội! Tôi liều mạng với các người!" Toàn bộ sức mạnh bùng phát. Lao về phía Đường Vận.
Đường Vận giơ tay lên, một cỗ sức mạng chấn Đường Lạc Âm bay ra xa, phun ra một ngụm máu tươi.
Vừa định bò dậy, cô ta đã dùng một chân giẫãm lên vết thương trên ngực. Đường Lạc Âm.
Một loại đau đớn đến xé tim ập tới. “Loại phế vật như mày, lại dám ra tay với tao sao?”
“Mày thật sự cho rằng lão già kia còn có thể bảo vệ mày chắc? Cái đồ không cha không mẹt”
“Nếu không phải lão già đó bảo vệ mày, tao con mẹ nó đã sớm giết chết mày từ khi còn nhỏ rồi”, sắc mặt Đường Vận trở nên cực kỳ hung dữ, lòng bàn chân điên cưồng dùng sức giẫm xuống, trút bỏ oán hận trong lòng.
Đường Lạc Âm đau đớn kêu lên. Cơ bắp căng cứng, toàn thân co giật.
Một khắc sau, ngay cả sức lực để kêu lên cũng không còn nữa, cô nằm trên đất dường như đang hấp hối.
“Ông nội... cháu xin lỗi...”
hàm chán... mày đi chết đi!”, Đường Vận lắc đầu, chuẩn bị dùng một cước đá nát đầu Đường Lạc Âm.
Đột nhiên.
Đường Lạc Âm chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một cỗ sát ý lạnh thấu xương: “Linh hồn bản tôn có chút vấn đề trong lúc tu luyện, khó khăn lắm mới tìm được thân thể thích hợp để tái sinh!”
“Muốn hủy nó à? Đi chết đi!”
Đường Lạc Âm giơ tay lên nắm lấy chân Đường Vận.
Đột ngột dùng sức.
RẹtI
Một bên đùi của Đường Vận bị xé rách ngay tại chỗ, cô ta đau đớn năm bò trên đất: “Á... mày... mày là loại quái vật gì...”
“Ông nội Vu Cửu, mau cứu cháu!”
Đường Vu Cửu cũng giật mình.
Không biết tại sao Đường Lạc Âm đột nhiên lại bộc phát ra sát khí đáng sợ đến vậy, Đường Vu Cửu bước tới trước chắn trước mặt Đường Vận: “Mày là cái thá gì, lại dám..."
Phụt!
Đường Lạc Âm đấm ra.
Đường Vu Cửu đến tư cách phản kháng cũng không có, hóa thành sương máu tại chỗ.
“Ông nội Vu Cửu...” Đường Vận sửng sốt.
Bất lực nhìn một bàn tay kia đang hạ xuống, biến thành một màng sương máu.
Đường Lạc Âm gầm lên: “Tất cả đều phải chết!”
Ẩm!
Một cỗ sức mạnh khủng bố kinh người quét ra, hàng trăm ngàn người trong ngoài nhà họ Đường đều bị chấn thành sương máu, thần hồn tiêu diệt.
“Trái tim Thất Khiếu Linh Lung...”
Làm xong tất cả mọi chuyện, Đường Lạc Âm giơ tay lên, nắm lấy trái tim Thất Khiếu Linh Lung dưới đất, đặt nó trở lại vị trí trái tim.
Sau đó cô ta nghiêng đầu, hoàn toàn rơi vào hôn mê. Giây tiếp theo.
Sương máu của hàng trăm nghìn người quanh đó tụ lại, hướng về phía Đường Lạc Âm.
Diệp Bắc Minh vừa đến đại lục Linh Mộc, anh đã nhìn thấy một dòng huyết khí xông lên trời, sau đó tan vào thiên khung.
“Đây là cái gì? Sát khí này thật đáng sợi” Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc con, đó là phương hướng nhà Đường Lạc Âm!”
“Cái gì?” Sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến, nhanh chóng bay về phía nhà họ Đường. Đợi đến khi tới nhà họ Đường, anh bị cảnh trước mắt dọa cho kinh hãi.
“Trời đất... phải chết bao nhiêu người mới có nhiều máu tươi đến vậy?”, thân thể mềm mại của Vương Quỳnh run lên.
Toàn bộ nhà họ Đường sớm đã bị máu tươi bao phủ.
Đại sảnh cũng bị máu nhấn chìm.
Thân thể cô ta phát ra một loại tử khi lạnh buốt. ©ó thể chết bất cứ lúc nào.
Diệp Bắc Minh mặc kệ tất cả, lao vào dòng máu ở đại sảnh, đến trước người Đường Lạc Âm: “Cô Đường, cô sao vậy?”
Anh giơ tay định nắm lấy. “Dám động vào ta, chết!”
Một giọng nói vô cảm vang lên.