Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4406: Trời ạI




Cho dù đối phương đã cố ý áp chế nhưng bọn họ vẫn có cảm giác muốn quỳ xuống mà bái lạy!

Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Đạo Tôn sao? Giây tiếp theo. Bùm-!

Người thứ hai cũng đột phá rồi!

Tiếp đó người thứ ba đột phá!

“Đây chính là cảnh giới Đạo Tôn sao?”

"Đã 10 vạn năm rồi, lão phu.... cuối cùng cũng đột phá rồi, hu hu hu...”

Một ông lão đứng ngây tại chỗ lẩm bẩm một mình.

Một người ngửa mặt lên trời hét lớn!

Cảnh tượng này hoàn toàn kích thích những người ở cảnh giới Đạo Tổ khác!

Họ giống như phát điên tụ tập về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu còn do. dự cái gì?”

“Nhóc con, tôi sẽ cho cậu toàn bộ tài sản của mình đổi lấy viên Quy Linh Đan này!”

“Nhóc con, coi như tôi cầu xin cậu, lão phu thực sự rất cần tới viên đan dược này!”

Diệp Bắc Minh đang định từ chối bọn họ.

Thì một giọng nói uy nghiêm vang lên không? Lão phu nhận ra cậu!”

âu tên là Diệp Bắc Minh đúng “Diệp Bắc Minh, chỉ cần cậu dâng hiến viên đan dược này lên, Bảo Kiếm Phong tôi sẽ phá lệ thu cậu làm đệ tử nội môn của Luân Hồi tông!” Lời này vừa vang! Tất cả mọi người đều im lặng! Kinh ngạc quay đầu!

Những ông lão cảnh giới Đạo Tổ sơ kỳ, trung kỳ kia đều cuống quýt nhường ra một con đường!

Có cho họ một trăm lá gan họ cũng không dám tranh với Luân Hồi tông!

Hai mắt Lục Thiêu đỏ ngầu, hung hăng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhãi con, Bảo lão đang nói chuyện với cậu đó, cậu điếc rồi à?”

Diệp Bắc Minh phì cười: “Luân Hồi tông rất giỏi sao? Tại sao tôi lại phải đưa nó cho ông?”

Bảo Kiếm Phong không những không tức giận mà còn nở một nụ cười:

Diệp Bắc Minh, Luân Hồi tông rất cũng không vĩ đại nhiều như vậy!”

“Có hàng ngàn thế giới xung quanh biển Hỗn Độn giống với thế giới Bản Nguyên của cậu!”

Vừa nói ông ta vừa khinh thường liếc nhìn đám người Đạo tông một cái: “Thế lực của Đạo tông tại thế giới Bản Nguyên hẳn là có thể xếp ở ba vị trí đầu!

“Nhưng lão phu nói cho cậu biết, dù cộng tất cả tông môn mà biển Hỗn Độn có lại thì Đạo tông cũng không thể xếp vào top 50!”

“Mà Luân Hồi tông của chúng tôi nằm trong năm yị trí đầu, lý do này đã đủ chưa?”

Đám người Đạo tông đen kịt mặt mày!

Mẹ kiếp, giả vờ giỏi giang thì cứ giả, sao còn phải dẫm lên đầu Đạo tông chúng ta?

Nhưng sự thực chính là như vậy! Nhóm người Đạo tông không dám hé nửa lời oán giận!

Trong đám đồng.

“Sư phụ, anh Diệp phải làm thế nào đây?”, Lục Linh Nhi đầy mặt lo lắng.

Thiên Cơ lão nhân thở dài một hơi: “Nếu cậu ấy uống Quy Linh đan sớm hơn thì đã không gặp phải nhiều vấn đề như vậy rồi!”

“Bây giờ sợ rằng Quy Linh đan này còn khó nuốt hơn cả thuốc độc nữa..”

Nghê Hoàng cũng đổ mồ hôi như mưa: “Anh Diệp, Luân Hồi tông... rất đáng SỢ..”

“Anh... nghĩ kỹ đi.... đừng vì việc này mà đặt cược cả mạng sống của mình vào...”

Hàn Tử Chân, Hàn Tử Linh của Thần Ngự tông bên này cắn chặt răng ngà: “Đây không phải là đang bắt nạt người khác sao?”

“Bà nội của tôi ơi, đây thế nhưng là Luân Hồi tông đó, muội đừng nói bậy!” Hứa Đại Niên xém chút bị dọa chết khiếp. Một mảnh trầm mặc.

“Cậu Diệp à, giao ra Quy Linh đan thì cậu lập tức trở thành đệ tử nội môn của Luân Hồi tông rồi!”

Bảo Kiếm Phong duỗi năm ngón tay ngoắc ngoắc về phía Diệp Bắc Minh: “Lão phu bảo đảm, trong 1 vạn năm sẽ giúp cậu tiến vào cảnh giới Đạo Tổ trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ!”

“Bây giờ thì đưa Quy Linh đan qua đây!”

Hai mắt Lục Thiêu đỏ quạu, ngay cả hắn ta cũng đố kị rồi.

Hắn năm nay 1 vạn 3 ngàn tuổi, uống vô số đan dược mà cũng chỉ vừa tiến vào cảnh giới Đạo Tổ hậu kỳ!

Diệp Bắc Minh tươi cười: “Ông nói xong chưa?” Bảo Kiếm Phong khựng người, gật đầu đáp: “Xong rồi”. “Vậy thì tốt”.

Diệp Bắc Minh há miệng, một ngụm nuốt xuống Quy Linh đan, cười đầy trêu tức: “Nguyện vọng của ông phải tan vỡ rồi