Đạm Đài Yêu Yêu cười tinh quái, liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em ở Thương Khung Kiếm Tông mấy ngày!”
“Làm không ít chuyện mờ ám với Nhược Tuyết nhỉ?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chị tiểu Yêu, em là người ngay thẳng. Chị đang nói gì thết”
Đạm Đài Yêu Yêu hừ lạnh: “Biết rõ mà còn cố tình hỏi! Như Khanh, giúp chị giữ tiểu sư đệ!”
“Nghiêm túc hay không, sẽ biết ngay thôi!”
“Ồ, được!”
Liễu Như Khanh phản ứng lại, tiến lên nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh. Trực tiếp đẩy anh ngã xuống.
Ngồi lên người anh: “Lục sư tỷ, em giữ người tiểu sư đệ rồi”, sắc mặt Đạm Đài Yêu Yêu sầm lại: “Em ngồi lên rồi, thế chị ngồi ở đâu đây?”
“Thất sư muội, nhìn em có vẻ ngây thơ, nhưng thật ra không thành thật chút nào nhat”
Gương mặt Liễu Như Khanh đỏ bừng: “Làm gì có!”
Dưới sự khống chế của hai cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong, Diệp Bắc Minh căn bản không thể phản kháng: “Hai vị sư tỷ, đừng như vậy mà!”
“Ha ha, em nói không làm là không làm à?” Đạm Đài Yêu Yêu cười xảo trá.
Năm ngón tay ấn lên ngực Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, sao tim em đập nhanh thế?”
Đang chuẩn bị có hành động tiếp theo thì nghe thấy âm thanh.
Rầm rầm!
Đột nhiên, cả sơn cốc rung chuyển dữ dội.
Giống như động đất vậy.
“Có chuyện gì thế? Sư phụ quay lại rồi à?”, Liễu Như Khanh biến sắc.
Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: “Không đúng, không phải là sư phụ, mà là toàn bộ Luân Hồi Tông đều đang chấn động!”
Ba người nhìn nhau một cái.
Giây tiếp theo.
Đóng lại trận pháp, nhanh chóng lao ra khỏi sơn cốc. “Keng! Keng! Kengl...”
Tiếng chuông của Luân Hồi Tông vang lên.
Liễu Như Khanh kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì? Chuông lớn chỉ vang lên khi tông môn gặp nguy hiểm, hoặc xảy ra biến cố cực lớn!”
“Đi, nhanh đi xeml” Đạm Đài Yêu Yêu nói.
Nhìn thấy Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đưa theo Diệp Bắc Minh xuất hiện, mười vị lão tổ liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi nói: “Hai vị thái thượng trưởng lão, hai người cũng đến rồi!”
“Lão tổ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Đạm Đài Yêu Yêu nghi hoặc hỏi.
Sắc mặt 10 người khá nghiêm trọng.
Một lão giả tóc trắng nghiêm nghị nói: “Biển Hỗn Độn, đã khô cạn!”