Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tiểu tháp, ông có ý gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Năm đó Hắc Thủy Tộc tiêu diệt thế giới, những linh hồn cổ xưa này đã lựa chọn quy phục Hắc Thủy Tộc để được
sống sót!”
“Rất nhiều năm qua đi, thần hồn của bọn họ đã thật sự đã bị nước đen đồng hóat”
“Sư phụ của cậu có thân thể bằng máu thịt mới, là thứ mà đám thần hồn này thích nhất!”
“Thế nên mới bị ô nhiễm!”
Lúc này.
Ngọn lửa ma quỷ phía sau lưng một trăm vị sư phụ hướng về phía đảo Rùa và trân trọng hành lễ.
Giống như đang tiến hành một nghỉ lễ cổ xưa nào đó. “Nhóc con, không thể để bọn họ hoàn thành nghỉ lễ”.
“Một khi nghi lễ hoàn thành, sự phụ của cậu sẽ không bao giờ quay trở lại được nữa!”
Diệp Bắc Minh thấy vậy.
Gầm lên một tiếng.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra. Grào!
Một con huyết long dài ngàn trượng lao ra, mang theo uy lực nghiền nát hướng về phía một trăm sư phụ.
Huyết long lao tới với khí tức kinh người, nghỉ lễ của trăm người không ngừng gián đoạn, họ đồng thời quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt băng lạnh.
“Đồ nhi ngoan, muốn chết sao?”
Diệp Bắc Minh một người một kiếm, đứng trên không trung: “Các người không phải sư phụ của tôi, mau cút ra khỏi thân thể của họI”
“Nếu cậu đã muốn chết, chúng tôi sẽ thành toàn cho cậu!”
Một trăm sư phụ đồng loạt ra tay, tấn công về phía Diệp Bắc Minh. Phần Thiên Chi Diễm!
“Đạo đài Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên, trực tiếp tế ra đạo đài Luân Hồi!
Trong nháy mắt, một trăm sư phụ bị kéo vào lĩnh vực Luân Hồi!
Bọn họ hoàn toàn không coi đạo đài Luân Hồi ra gì, bước lên đài Luân Hồi, từng người ai nấy đều mang theo ánh mắt lạnh lùng.
Diệp Bắc Minh nhắm chuẩn vào Giáo Phụ và lao tới.
“Muốn chết!”
Thông Thiên Đế Chủ hừ lạnh một tiếng.
Ông ta giơ tay tát ra, chuẩn bị một đòn đánh chết Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của Thông Thiên Đế Chủ.
“Bây giờ, ông chỉ là thần hồn chiếm giữ thân xác của ông ấy thôi!” “Tôi cho ông một cơ hội nữa, cút ra khỏi thân thể của sư phụ tôi!” “Nếu không, chết!”
Giọng nói vô cùng lạnh lùng.
Giống như sự phán quyết của thần chết.
Thông Thiên Đế Chủ cười lạnh: “Chỉ dựa vào cậu có thể uy hiếp bổn Đế? Lúc bổn Đế còn ở đỉnh cao...”