Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4678: Các người đều nghe thấy rồi




Côn Ngô Mật Phi biến sắc, vội vàng lắc đầu: “Bắc Minh, Tế linh ở cùng cảnh

giới còn khủng bố hơn cả Tế Đạo!” “Cho dù chỉ có 1/10.000 cơ hội tôi cũng muốn thử xem sao!” Giọng điệu Diệp Bắc Minh nghiêm túc. Anh hoàn toàn có thể ẩn nấp!

Chỉ cần chậm rãi tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể đột phá tới cảnh giới Tế Đạo!

Đến lúc đó Nguyên Thủy Chân giới sẽ không còn ai có thể đè lên đầu anh nữal

Nhưng nó cần quá nhiều thời gian!

Diệp Bắc Minh đợi không nổi, bố mẹ, các sư tỷ, cùng một nhóm hồng nhan chờ không nổi nữa!

Dù trước mắt là núi đao biển lửa anh cũng phải nhảy vào!

“Được rồi!"

Côn Ngô Mật Phi gật đầu trịnh trọng đáp: “Trong rừng lạc đường có Tế linh, hơn nữa còn không chỉ có một hai con”.

“Rừng lạc đường không lớn, có diện tích tương đương núi Côn Ngô, chỉ khoảng một triệu dặm”.

“Nhưng cho dù là cường giả cảnh giới Tế Đạo cũng không dám tùy tiện đi sâu vào trong!”

“Bởi vì một khi đặt chân vào, thực sự không thể thoát ra ngoài! Bên trong còn kinh khủng vượt xa tưởng tượng của anh!”

“Cứ cách mười triệu năm Thần viện Thái Thương sẽ cử ba vị đại trưởng lão cảnh giới Tế Đạo dẫn theo 100 đệ tử đứng đầu tiến vào rừng Lạc đường để rèn luyện!”

“Em từng vào đó vài lần và suýt chết...” “Nếu anh muốn đi, vậy em sẽ đồng hành cùng anh, sinh tử có nhau!” Nửa giờ sau.

Một nhóm người thuộc tộc Bất Hủ tìm được một hang động, Bất Hủ Vấn Thiên sắc mặt tái trắng, ho khan không ngừng tiến vào!

“Công tử, nơi này còn lưu lại hơi thở của hai kẻ đó!”

“Nhưng bọn chúng đã rời đi được một lúc rồi!", một ông lão quỳ một gối xuống đất báo cáo.

Hai mắt Bất Hủ Vấn Thiên đỏ lên, ra lệnh bằng giọng điệu rét lạnh: “Sử dụng đạo văn thời gian xem có tra ra được manh mối nào không!”

“Vâng!” Vài ông lão đồng thanh trả lời.

Họ nhanh gọn rạch một đường xuống lòng bàn tay, dùng máu tươi khắc ra đạo văn thời gian!

Khung cảnh trong hang động thay đổi, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng đảo ngược lại!

Hang động đã từng bị bao phủ bởi dòng khí hỗn độn, nhìn không rõ chỉ tiết cụ thể nhưng lại không ngừng vọng tới từng đợt va chạm khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.

“Cái này..."

Vài ông lão đều khựng người.

“Diệp Bắc Minh, thứ khốn kiếp!”

Một vài ông lão kinh sợ tới mức quỳ sụp xuống đất, rối rít dập đầu cầu xin tha thứ.

Sau một lúc.

Bất Hủ Vấn Thiên bước ra khỏi hang động với đội mắt đỏ hòe: “Bất Hủ Hăn, giết sạch đám người bên trong đi!”

“Báo cho bố tôi biết, cử người tới rừng Lạc đường, tôi muốn tự tay giết chết Diệp Bắc Minhi!!"