Bộ dạng thảm thương này của Châu Ly không khiến Cố Tịch cảm thấy thương hại hơn mà càng thêm hả hê, sung sướng. Cô ta đã chờ cơ hội này từ rất lâu, rất lâu. Nhìn Châu Ly ngày ngày bám theo Cố Tử Khâm, trong lòng cô ta ngứa ngáy vô cùng.
- Chị... chị yêu Cố Tử Khâm. Loạn luân!
Châu Ly thều thào nói nhỏ từng tiếng. Thế nhưng, cô không hề biết, đây không phải là tình yêu loạn luân, mà tất cả nguồn cơn đều có nguyên do của nó. Đây chưa phải là thời điểm thích hợp để Cố Tịch tiết lộ. Bí mật động trời này, chỉ có cô ta là người nắm rõ nhất.
Cố Tịch ngồi xổm xuống bên cạnh Châu Ly, vươn tay túm lấy mái tóc dài của cô, giật ngửa ra phía sau. Ở khoảng cách mặt đối mặt gần như thế này, Cố Tịch mới có thể quan sát kỹ hơn dung mạo của Châu Ly.
Chậc... chậc...
Mắt ngài, môi đỏ, làn da trắng mịn như sứ, quả thực không hổ danh là tiểu thư xinh đẹp có tiếng. Dù vô cùng ghen tức, nhưng Cố Tịch vẫn phải cay đắng nhận ra một điều, xét về nhan sắc, Châu Ly vượt trội hơn cô ta nhiều bậc.
Hừ!
Cố Tịch đứng phắt dậy, ghét bỏ nhìn Châu Ly từ trên xuống dưới. Cùng là phận con gái với nhau, nhưng cô ta đối xử với Châu Ly không khác gì con vật.
- Chết đi!
Cố Tịch nhấc chân, giẫm mạnh lên tấm lưng thon nhỏ của em dâu. Châu Ly sức vốn đã suy kiệt, không thể nào phản kháng, đành nằm co ro trên đất, mặc cho cô ta làm càn.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng động cơ, Cố Tịch thu chân lại, ra hiệu cho đám người của mình mau chóng thoái lui. Trước khi rời đi, cô ta còn không quên dằn mặt đe dọa:
- Khôn hồn thì hãy tránh xa Tử Khâm một chút. Nếu không, đừng trách bà đây vô tình vô nghĩa!
Cửa phòng thờ nhanh chóng bị khóa lại lần nữa. Châu Ly vốn đã bị nước làm ướt cả người, đành nằm gọn dưới đất thở hổn hển. Cố Tịch độc ác còn nhẫn tâm hạ nhiệt độ trong phòng xuống mức thấp nhất. Cô ta là đang muốn để Châu Ly chết vì lạnh hay sao?
Dưới phòng khách lúc này, vợ chồng Lưu Trường Bách đang cùng Cố Bình trò chuyện. Để lấy lòng thông gia, Lưu Trường Bách còn đặc biệt đem tới hộp nhân sâm quý, có tuổi đời lên tới chín mươi năm. Trái với thái độ khép nép của Lưu Trường Bách, Cố Bình lại tương đối bình thản, còn không buồn rót nước mời thông gia.
- Chắc hẳn ông cũng đã nghe qua về vụ việc không đáng xảy ra tại nhà họ Quý vào lễ mừng thọ? Châu Ly quả thực rất thông minh!
Giọng nói đanh thép của Cố Bình khiến Lưu Trường Bách có chút chùn bước. Ông ta đang gián tiếp khiển trách nhà họ Lưu không biết dạy dỗ con gái, để Châu Ly ngang nhiên gây họa, làm liên lụy tới danh tiếng của Cố gia.
Lưu Trường Bách muối hết cả mặt, hai bàn tay nắm lại thật chặt, liên tục bám lấy ống quần. Ông cười gượng, nhỏ nhẹ đáp:
- Con bé tính tình nóng nảy, chưa am hiểu sự đời. Ông Cố, nếu có gì chưa phải, mong ông bà rộng lượng bỏ qua cho.
- Bỏ qua???
Nghe đến đây, Cố Bình trợn tròn hai mắt, ngửa cổ cười khềnh khệch.
- Giờ tôi mới biết nhà họ Lưu dạy dỗ con cái như thế nào. Vậy mỗi lần hai vị tiểu thư làm sai, ông bà đây đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua, không nhắc nhở cho chúng sửa sai à?
- Ý tôi không phải như thế!
Lưu Trường Bách nuốt một ngụm nước bọt, khó xử nói tiếp:
- Châu Ly còn nhỏ, nhiều điều chưa được dạy dỗ tốt, dần dần con bé sẽ tiếp thu nhanh hơn.
Bà Lưu ngồi bên cạnh, chỉ biết nở nụ cười ngại ngùng lấy lòng. Phen này, nhà họ Lưu ôm nhục, không biết để đâu cho hết.
Không khí trong phòng khách trở nên vô cùng nặng nề. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua, vợ chồng Lưu Trường Bách cảm tưởng như cơ thể đang dần dần đóng băng.
Độ khoảng một lúc sau, Cố Bình ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, nhàn nhạt mở lời:
- Muộn rồi! Ông bà cũng nên về nghỉ ngơi.
Hàm ý đuổi khách thấy rõ. Lưu Trường Bách đỡ vợ đứng dậy, vươn tay về phía thông gia để chào. Thế nhưng, hành động tiếp theo của Cố Bình khiến vợ chồng ông Lưu chết sững.
Cố Bình nhấc hộp nhân sâm lên, không bắt tay với Lưu Trường Bách mà đem hộp nhân sâm nhét vào bàn tay của ông ta.
- Ông Lưu, những thứ này, nhà họ Cố chúng tôi quả thực không dám ăn!
Chờ thông gia đi khỏi, Cố Bình bèn chán ghét, mở miệng chê bai:
- Miệng chó không mọc được ngà voi!
Bà Gia Linh từ trên lầu đi xuống, thở dài nhắc nhở:
- Ông làm thế nhà ông Lưu sẽ nghĩ chúng ta coi thường họ. Dù sao, Châu Ly gả cho Tử Khâm cũng đã chịu thiệt thòi không ít. Ông cũng nên mở rộng lòng mình với con bé.
Cố Bình không đáp, ánh mắt chợt dừng lại trên tay của vợ. Bà Gia Linh đang bưng theo một khay thức ăn vẫn còn ấm nóng, dường như có ý định rời đi.
Sực nhớ ra điều gì, Cố Bình ngồi bật dậy, chỉ tay về phía khay đồ ăn, dò hỏi:
- Bà đem thức ăn đi đâu?
Bà Gia Linh cũng rất thành thật, liền đáp ngắn gọn:
- Tôi mang cho Châu Ly. Con bé bị ông phạt nhốt trong đó, chắc chắn đã rất đói rồi.
Keng...
Khay thức ăn lập tức bị Cố Bình hất mạnh xuống đất. Ông ta trừng mắt, quát ầm lên:
- Lần sau bà còn dám đem thức ăn cho nó, tôi sẽ tăng thêm thời gian nhốt lên một tuần!
Bà Gia Linh sững sờ nhìn chồng, không thể ngờ người chồng đầu ấp tay gối đã gần bốn mươi năm lại cay nghiệt tới như thế.
- Con bé là con dâu của tôi! Tôi có quyền chăm sóc cho nó!
Hai mắt bà cay xè, tức giận phản đối.
Tiếng cãi nhau ầm ĩ của cha mẹ khiến Cố Tịch nghe thấy, vội vàng mở cửa phòng đi ra. Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, cô ta liền bĩu môi nói chen vào:
- Mẹ đừng lo! Châu Ly còn khỏe lắm. Khi nãy con có lên thăm nó, nó vẫn còn sức cãi lại con kia kìa!
- Đấy! Bà nghe thấy chưa? Nó có chết thì tôi cũng đem chôn tử tế, bà không phải nghĩ!
Cố Bình tức giận, vùng vằng rời đi.
Bà Gia Linh chỉ biết lắc đầu, trong lòng ngập tràn thất vọng. Từ khi nào ông Cố lại thay đổi tâm tính đến vậy, tàn nhẫn, máu lạnh, không còn có tình người.
Châu Ly nằm trên đất, ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi cô tỉnh lại, bầu trời đã chuyển tối. Ánh đèn thờ màu đỏ u ám không đủ sức soi tỏ mọi ngóc ngách bên trong. Châu Ly muốn ngồi dậy nhưng sức lực của cô đã trở nên quá yếu. Vừa mới ngồi dậy, đôi chân cô liễn nhũn ra, lập tức đổ ào xuống đất.
Bị bỏ đói gần hai ngày, cộng thêm Châu Ly còn bị Cố Tịch làm hại, cả người lúc này không còn cảm thấy lạnh như lúc trước, thay vào đó là từng cơn nóng bỏng rát liên tục xâm chiếm.
- Sốt... sốt rồi!
Châu Ly ngửa cổ nhìn lên trần nhà, đôi môi mấp máy cười nhạt. Cuộc đời cô chưa từng nghĩ đến, rằng sẽ có một ngày bản thân lại rơi vào vòng xoáy tranh quyền của dòng dõi thượng lưu. Gả vào hào môn, nhưng chẳng khác gì đem chính bản thân mình nhốt vào lồng chim.
Cô nhắm hờ hai mắt, thở dài một tiếng.
Cạch... cạch...
Đột nhiên, trong phòng chợt vang lên âm thanh kỳ lạ. Châu Ly nghiêng đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng động, phát hiện một bóng đen cao lớn đang lách người chui vào. Phòng thờ vốn được bảo mật nghiêm ngặt, nếu không có chìa khóa, người ngoài làm sao vào nổi.
Ưm!
Châu Ly thở hổn hển, nhìn trân trân vào bóng hình anh ta. Ngay khi anh ta đến gần, cô mới tạm yên tâm phần nào.
- Nhìn kìa! Trông cô giống hệt một con chuột cống chết rũ!
S ngồi xuống bên cạnh Châu Ly, vươn tay đỡ cô ngồi dậy, đem cô dựa người lên ngực anh. Nhận ra nhiệt độ cơ thể Châu Ly ngày càng nóng rực, S bèn cẩn thận đặt tay lên trán cô.
- Sốt rồi!