Cảnh tượng lăng loàn ghê tởm này đập vào mắt S rõ như ban ngày. Anh bình tĩnh rút từ trong túi quần chiếc máy quay trộm mini, sau đó tiến hành quay lại. Đợi khoảng hai phút, S bấm nút ngừng quay. Nhưng sự cố bất ngờ xảy ra, vô tình khiến anh rơi vào tình thế nguy hiểm.
Tiếng "cạch" vang lên, cộng thêm ánh đèn flash lóe sáng đột ngột, lập tức gây sự chú ý của cặp đôi trong phòng. Quý Sinh đang mải mê ôm ấp người tình, dựa vào bản năng đấu đá ngoài xã hội đã bao nhiêu năm, ông ta liền nhanh chóng phát hiện ra có kẻ nhìn trộm.
- Chết tiệt! Cửa phòng chưa đóng kín!
Quý Sinh tung chăn nhảy bổ xuống đất. Nhưng ông ta đang trong trạng thái trần trụi, vội vàng mặc tạm quần áo, sau đó cầm lấy con dao luôn thủ sẵn dưới gầm giường, nhảy bổ ra bên ngoài.
Cố Tịch dùng chăn che lấy cơ thể, lo lắng gọi với theo:
- Cẩn thận đấy anh!
S tung người nhảy xuống sảnh tầng một, xung quanh anh bốn phía đều đã đóng kín cửa, tạm thời chưa có lối thoát. Quý Sinh vẫn đuổi theo gấp rút phía sau, hô hào gọi bảo vệ chạy đến hỗ trợ.
Tình huống trở nên vô cùng nguy cấp. S chạy tới cửa phụ, tung chân đạp mạnh lên đó. Cánh cửa rung lắc dữ dội, nhưng vẫn không có dấu hiệu lay chuyển. Sở dĩ S chọn cửa phụ là bởi vì cánh cửa này chỉ được làm bằng một tấm nhôm tạm bợ, có thể dễ dàng phá thoát ra ngoài.
Uỳnh... uỳnh...
Anh đạp kịch liệt vào cánh cửa, nhưng nó chỉ lõm xuống chứ không bung ra. Quý Sinh đã đuổi đến sát nút, nếu S không nhanh tay, chắc chắn anh sẽ bị bắt, mọi kế hoạch đều vỡ lở.
Nhác thấy bên cạnh có một chiếc bình cứu hỏa, S cầm lên, dùng toàn bộ sức lực đập mạnh xuống. Quý Sinh vung dao chém tới, gào lớn chửi thề:
- Chết đi ôn con!
Rầm!
Cửa bật tung ra, S nhoài người nhảy phốc ra bên ngoài. Nhưng xui xẻo cho anh, lưỡi dao sắc bén vẫn kịp thời chém một đường lên sống lưng. S nén đau, luồn lách qua các chốt bảo vệ, sau đó thuận lợi thoát khỏi biệt thự Quý gia.
Quý Sinh đuổi theo nhưng không kịp nữa. Ông ta ném phăng con dao dính máu xuống dưới đất, tức giận quay sang bảo vệ bên cạnh, vung tay tát bốp vào mặt hắn chửi bới:
- Ngu dốt! Các người kiểm tra an ninh kiểu gì thế này?
Bảo vệ ăn trọn cú tát trời giáng, chỉ biết ôm mặt nhịn đau, trên má in hằn năm vết ngón tay đỏ lựng. Đột nhiên có kẻ lạ xâm phạm, chỉ e bí mật kia của ông ta sẽ bị phát hiện. Đến lúc đó, sự nghiệp và danh tiếng bao năm Quý Sinh dốc sức xây dựng sẽ phút chốc tan thành mây khói.
Trong bóng đêm cuồng nộ, S chạy thục mạng ra bên ngoài. Khắp người anh đổ đầy mồ hôi lạnh, máu lưng túa ra ướt đẫm lưng áo. S nhảy lên motor dựng kín trong góc đường, sau đó phóng xe lao vụt đi.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Châu Ly mơ hồ mở mắt. Thứ ánh sáng vàng vọt len lỏi vào trong nhãn cầu của cô, khiến Châu Ly khó chịu, vội vàng nheo mắt lại. Cơ thể cô vô cùng đau nhức, chân tay tê dại, mùi thuốc nồng nặc trong phòng càng làm cô thêm đau đầu.
Ưm!
Châu Ly cựa mình ngồi dây, chợt thấy bàn tay có chút nặng. Cố Tử Khâm đang nằm gục bên cạnh giường cô, bàn tay còn nắm lấy tay Châu Ly siết chặt. Đột nhiên, cô cảm thấy thật ấm áp. Mặc dù hiện tại anh chỉ là một người đàn ông bình thường, bị đuổi khỏi ngành quân đội, ngoại hình không được may mắn như bao người khác. Hay có thể nói, dung mạo của Cố Tử Khâm bị coi là xấu xí, quỷ dị trong mắt những người xung quanh, nhưng với Châu Ly thì lại hoàn toàn khác.
Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay cái miết lên lòng bàn tay anh, mỉm cười dịu dàng. Mấy hôm nay, Cố Tử Khâm đều ở cạnh bên giường cô, khi mệt thì gục trên xe lăn ngủ, nhìn anh đã tiều tụy đi nhiều.
Thấy tiếng động, Cố Tử Khâm giật mình tỉnh giấc. Bắt gặp đầu tiên là ánh mắt thâm sâu của vợ, khiến anh có chút bối rối.
- Em tỉnh rồi à? Cảm thấy trong người thế nào?
Châu Ly lắc đầu, đáp nhẹ:
- Anh đừng lo! Tôi đã khỏe lên rất nhiều rồi!
Cố Tử Khâm đưa tay sờ lên trán cô, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, Châu Ly phát hiện ra, toàn thân anh hiện tại đang đổ đầy mồ hôi lạnh. Dù trong phòng được bật điều hòa, nhưng cơ thể Cố Tử Khâm lại ướt nhẹp, mồ hôi chảy đẫm trán.
- Anh... nóng ư?
Nghe cô hỏi, Cố Tử Khâm vội vàng thu tay về, cười ngượng đáp qua loa:
- Chắc do không quen ở phòng này! Em tỉnh rồi thì tôi cũng yên tâm. Bây giờ tôi phải trở về biệt thự gấp để giải quyết một số việc!
Châu Ly cũng không ép buộc, gật đầu nhìn anh.
- Cũng muộn rồi, ai sẽ đưa anh về?
- Đã có Nhất Quân chờ sẵn ngoài sảnh. Hãy nghỉ ngơi đi, Châu Ly!
Dứt lời, Cố Tử Khâm điều khiển xe lăn, nhanh chóng quay bánh, rời khỏi phòng bệnh. Đợi anh đi rồi, Châu Ly vẫn còn nhìn theo ra ngoài cửa cho tới khi khuất hẳn. Hiện tại đã là ba giờ sáng, anh trở về giữa chừng như thế này chắc hẳn việc cần xử lý rất gấp.
Châu Ly mệt mỏi ngồi dậy, lê từng bước khó khăn về phía nhà vệ sinh. Do đây là phòng bệnh VIP nên mọi thứ phục vụ sinh hoạt cá nhân cho người bệnh đều được chuẩn bị rất chu đáo và đầy đủ.
Sau khi rửa qua mặt mũi, cô cảm thấy tinh thần đã đỡ hơn nhiều. Vừa vặn, khi Châu Ly bước ra, dựa theo ánh sáng của phòng phản chiếu, cô bỗng trông thấy có thứ gì đó kỳ lạ nằm ở vị trí Cố Tử Khâm ngồi khi nãy. Quan sát kỹ hơn, Châu Ly giật mình hoảng sợ, trong đầu tức khắc nảy sinh đáp án: máu. Máu vẫn còn tươi và ấm nóng, nhỏ thành các giọt quánh sệt trên nền đá hoa.
Châu Ly đưa tay chạm lên, đặt bên mũi ngửi thử. Mùi tanh nồng lập tức xộc thẳng vào. Cố Tử Khâm chảy máu?
Lúc trước, cả người anh chảy đầy mồ hôi. Điều này càng khiến Châu Ly thêm phần nghi hoặc. Chờ đến sáng sớm mai, khi Cố Tử Khâm quay lại, cô sẽ hỏi anh cho ra nhẽ.
Một đêm yên ả trôi qua...
Sáng sớm hôm sau, ông bà Lưu đích thân đến thăm con gái. Mới bảy giờ, Lưu Trường Bách trên tay xách giỏ hoa quả, cùng vợ hối hả bước vào phòng bệnh.
Sự xuất hiện đột ngột này của cha mẹ khiến Châu Ly không khỏi kinh ngạc. Từ khi cô kết hôn, đây là lần đầu tiên cha mẹ đến thăm cô với tư cách gia đình như thế. Cô chỉ biết gượng cười, cúi đầu nói nhỏ:
- Cha, mẹ! Sao hai người lại đích thân tới đây thăm con?
Trước câu hỏi của cô, bà Lưu cười dịu dàng, nắm lấy tay cô âu yếm đáp:
- Thời gian vừa qua, con đã chịu nhiều ấm ức. Sau khi cha mẹ đến gặp ông thông gia mới biết con sống không dễ dàng. Có lẽ, tất cả đều do chúng ta đã sai khi vẫn luôn cố chấp ép con kết hôn với Cố Tử Khâm cho bằng được!
Mọi người đều lặng đi, nhìn nhau đầy bối rối.
Lúc đầu khi hay tin Châu Ly gây họa tại nhà chồng, ông Trường Bách vô cùng giận dữ, còn đổ tội cho vợ không biết dạy con. Chỉ đến khi hai vợ chồng ông trực tiếp gặp mặt Cố Bình, phải chịu sự khinh thường xen lẫn châm biếm của ông ta, họ mới vỡ lẽ ra nhiều điều.
Cha mẹ cô đều là những con người từng trải, gặp không ít chuyện trên trời rơi xuống. Đối với loại chuyện này, họ đâu quá bất ngờ. Nhưng Châu Ly mới bắt đầu bước vào đời, lại phải ngày ngày đối mặt với người cha chồng độc đoán, gia trưởng kia, ắt hẳn chịu tổn thương không ít.
Lưu Trường Bách tựa người lên thành cửa sổ, dáng vẻ hết sức mệt mỏi. Để có thể nói ra được những lời sắp tới này, ông đã phải suy nghĩ rất nhiều, gần như thức trắng cả đêm:
- Châu Ly! Hay là... con làm đơn ly hôn đi!