Đô Đốc Cố Tử Khâm, Yêu Anh Đến Vạn Lần

Chương 32: Cô dám nuốt lời?




Chúng ta sinh con đi!

Châu Ly nuốt nước bọt, nhìn Cố Tử Khâm bằng ánh mắt vô cùng kinh ngạc. Cô không nghe nhầm chứ? Anh đang muốn cùng cô sinh con?

Biểu cảm ngốc nghếch của vợ làm Cố Tử Khâm rất vui. Anh không do dự nữa, luồn tay ra phía sau lưng Châu Ly, thành thạo tháo chốt áo lót kéo ra.

- Á... Tử Khâm, anh đang làm gì vậy?

Châu Ly giãy giụa, trợn tròn mắt nhìn bàn tay to lớn đang phiêu du trong áo của mình. Làn da cô đã đỏ ửng, sợ hãi kêu thét lên. Cô vừa muốn nói thêm, Cố Tử Khâm đã cúi xuống, lại ấn môi hôn lên, nuốt sạch những lời Châu Ly định nói xuống bụng.

Ưm... ưm...

Cô bị anh hôn đến ngộp thở, nhăn mặt rên rỉ. Cố Tử Khâm vẫn chưa chịu dừng lại, đem bàn tay rộng chai sạn phủ lên trên bầu ngực căng tròn của cô.

Châu Ly khóc không ra hơi, cơ thể nhỏ nhắn cong lên như con tôm, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp và dồn dập. Sự mềm mại trong tay làm Cố Tử Khâm như muốn phát điên. Dục vọng mạnh mẽ chiếm trọn toàn bộ cơ thể anh, tạo thành luồng khí nóng cực điểm đang chạy nước rút từ trên đỉnh não xuống tận bụng dưới. Châu Ly khép chặt hai chân, chống cự trong tuyệt vọng.

Đột nhiên, giữa khe đùi cô chạm phải thứ cứng nóng, bỏng rát đang vươn cao trỗi dậy. Đại não lập tức định hình được đó là thứ gì, da mặt cô càng thêm đỏ hơn.

Những ngón tay thon dài của Cố Tử Khâm vờn quanh hai bên ngực cô, thoải mái xoa bóp, lúc mạnh, lúc nhẹ, một lát lại tóm lấy hai bên ngọc hồng, day day giữa ngón tay.

Châu Ly quay đầu sang một bên, tránh né nụ hôn mãnh liệt của anh. Áo ngủ bỗng nhiên bị vén lên cao, toàn bộ phần ngực trắng như tuyết mịn lồ lộ dưới đôi mắt sắc bén của Cố Tử Khâm.

- Dừng lại đi! Aaa!

Châu Ly vừa van xin, Cố Tử Khâm đã ấn môi ngoạm lấy, ra sức miết chặt. Cô oằn người chống lại thứ cảm giác xấu hổ, phản chủ đang không ngừng dày vò trong cơ thể kia, sắp khóc đến nơi.

Cố Tử Khâm vẫn dùng lưỡi phiêu du khắp hai bên ngực tròn, đem nuốt gọn ngọc nhỏ vào sâu trong miệng, khiến nó đỏ ửng, phút chốc sưng phồng lên.

Châu Ly cuối cùng không chịu được, lặng lẽ rơi nước mắt, toàn thân căng cứng thở dốc. Sau một hồi triền miên, Cố Tử Khâm bất giác ngẩng đầu lên, bắt gặp những giọt nước mắt long lanh đang rơi ướt khóe mi của vợ. Anh dừng lại, nhìn cô âu yếm. Đúng lúc Châu Ly cứ ngỡ Cố Tử Khâm tiếp tục làm đến bước tiếp theo thì anh đã đưa tay kéo áo cô lại, sau đó lật người nằm gọn sang bên cạnh.

Không khí giữa hai người trở nên vô cùng khó xử. Cố Tử Khâm im lặng một lát, khóe miệng khẽ nhếch:

- Tôi sẽ không để em mang thai! Có lẽ, cuộc hôn nhân này của chúng ta cũng sớm chấm dứt mà thôi!

- Anh nói thế là có ý gì?

Châu Ly đang chỉnh lại áo ngủ, nghe anh nói vậy không khỏi kinh ngạc, lập tức thốt lên.

Anh muốn ly hôn với cô sao? Tất cả chỉ vì ngày hôm nay cô từ chối anh?

Hàng loạt câu hỏi khó hiểu được Châu Ly đặt ra trong đầu. Cô hơi nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp phút chốc cứng ngắc.

Nhận thấy tâm trạng bối rối của cô, Cố Tử Khâm nhoẻn miệng cười dịu dàng, thành thật nói thẳng:

- Trước sau gì tôi cũng sẽ trả tự do cho em! Em xinh đẹp, rạng rỡ như đóa hoa cẩm tú. Tôi không lỡ để em chôn vùi tuổi xuân chỉ vì một gã chồng phế vật này!



Châu Ly muốn phản đối nhưng Cố Tử Khâm đã đưa tay che lấy miệng cô, lắc đầu:

- Đừng nói thêm gì cả! Châu Ly à, ngủ thôi!

Lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh dần dần chìm vào giấc ngủ say, Châu Ly chỉ biết thở dài. Thôi vậy, mọi chuyện để tính sau đi.

Hai giờ chiều...

- Trong thời gian tôi đi vắng, mọi người phải biết giúp đỡ thiếu phu nhân. Nghe chưa?

Cố Tử Khâm nghiêm mặt nhìn quét qua từng người làm. Tất cả họ đều cúi đầu nghe theo, lễ phép vâng dạ. Châu Ly dặn dò chồng vài điều, sau đó chào từ biệt anh. Nhìn theo hướng chiếc xe oto nhanh chóng khuất dạng trên đường phố đông đúc, tâm trạng của cô hết sức phức tạp.

Chỉ đến khi người giúp việc phụ trách chăm sóc vườn hoa là Ái Phương lên tiếng gọi, Châu Ly mới trở về hiện tại.

- Những đóa hoa thiếu phu nhân trồng ngày càng xanh tốt!

Ái Phương chỉ vào lùm hoa, vui vẻ khen ngợi.

Châu Ly gật đầu, đưa tay vuốt nhẹ lên trên những phiến lá, sắc mặt hết sức thỏa mãn. Trải qua những sự việc rắc rối vừa qua, vườn hoa nhỏ này chính là niềm an ủi duy nhất của cô lúc bấy giờ.

Chiều tà buông xuống, trăng treo đầu cao, lại vẫn là màn đêm cô tịch, lạnh lẽo thường ngày bao phủ toàn bộ cảnh vật.

Châu Ly mặc chiếc váy ngủ ren mỏng, ngồi lặng lẽ trước ban công biệt thự, mái tóc dài mới gội còn chưa khô, rủ xuống tấm lưng thon thả, xương quai xanh quyến rũ gợi cảm, trông cô rất đẹp, một vẻ đẹp thanh tao mà dịu hiền.

Mùi trà phổ nhĩ bay thoang thoảng, chờn vờn quanh cánh mũi, giúp tâm trạng Châu Ly thực sự thoải mái. Cô nâng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đôi mắt long lanh nhìn lên vầng trăng lửng lơ, đang bị những đám mây trôi dạt che lấp chút ít.

- Bầu trời đêm nay đẹp quá!

Cô tức cảnh sinh tình, mỉm cười ngân nga hát vài điệu nhạc không rõ lời.

- Trăng đẹp đấy, nhưng đâu quyến rũ bằng người ngắm trăng!

Phía sau lưng cô chợt vang lên giọng nói trầm khàn, u ám.

Châu Ly giật thót, suýt chút nữa làm rơi tách trà xuống đất, vội vàng quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói.

Trong bóng đêm lạnh lẽo, S đang khoanh tay đứng lặng, dùng ánh mắt mơ màng nhìn ngắm người con gái đẹp đẽ trước mặt.

Sự xuất hiện đột ngột này của anh khiến Châu Ly bối rối.

- Anh... sao anh lại đến đây?

S đứng thẳng người, đi từng bước vững chãi về phía Châu Ly, cười nhẹ đáp:



- Tôi đến để em thực hiện lời hứa của mình.

Khóe miệng Châu Ly giật thót. Cô nghi hoặc nhìn S, trầm giọng hỏi:

- Được! Nhưng anh chưa nói cho tôi biết điều kiện trao đổi anh muốn là gì?

S bước đến áp sát Châu Ly, đưa tay nâng cằm cô lên, lại dùng đầu ngón tay miết nhẹ quanh da mặt non mềm.

- Phục vụ tôi một đêm!

- Không được!

Châu Ly lập tức phản đối.

Cô gạt tay S ra khỏi cằm mình, lắc đầu từ chối:

- Anh muốn tôi chi bao nhiêu tiền, hoặc giúp anh làm bất cứ công việc gì, Lưu Châu Ly tôi đều nguyện ý. Nhưng với yêu cầu này, tôi phải từ chối.

S không quá ngạc nhiên trước câu trả lời của cô, chỉ hừ lạnh hỏi vặn lại:

- Vì sao?

Châu Ly hít sâu một hơi, cứng rắn đáp anh:

- Tôi đã có chồng. Cơ thể của tôi cũng thuộc về anh ấy!

Thấy Châu Ly quả quyết như vậy, đôi mắt sâu thăm thẳm của S chau lại thật nhanh. Anh gằn giọng, đưa tay bóp lấy cổ cô, đem Châu Ly đè sát vào tường:

- Lưu Châu Ly, cô dám nuốt lời?

- Tôi... tôi không nuốt lời. Nhưng điều kiện này anh đưa ra không thể đáp ứng! Tốt nhất anh nên đổi đi!

Haaa!

S nghênh ngang nở nụ cười càn rỡ, sau đó không chút nể tình, đem Châu Ly vác lên trên vai, ném mạnh cô xuống giường.

Châu Ly hốt hoảng lùi ra phía sau, trơ mắt nhìn S đang chầm chậm cởi từng chiếc cúc áo.

- Tôi đã nói rồi, S! Anh còn không đi, tôi sẽ kêu lên cho anh xem!

- Thử đi!

S nhếch môi, đưa tay tắt điện. Cả căn phòng nhanh chóng chìm ngập vào trong bóng đêm. Vì đèn ngủ không được bật, Châu Ly chỉ có thể dựa theo tiếng động phát ra mà định hình vị trí của S. Thế nhưng, gã sát nhân này hành tung bí ẩn, không hề gây ra bất kì động tĩnh nào, làm Châu Ly nhất thời khó lòng dự đoán.

Cô xòe hai bàn tay trước mặt, trời tối đến mức không thể nhìn thấy. Trong bóng đêm cuồng nộ, hơi thở khiếp sợ của cô càng vang lên rõ rệt hơn. Còn S vẫn im lặng ẩn nấp, đắc ý quan sát mọi động thái của cô, chờ thời cơ thích hợp liền lao tới mà thỏa mãn cắn xé...