Đồ Hoa

Chương 9




Lâm Nhất không tin dị đoan, nhưng anh biết làm chuyện xấu nhất định sẽ gặp quả báo.

Đó chỉ đơn thuần là một trận phát tiết đơn phương. Mặc dù thân thể không hề vui thích, nhưng chẳng sao, Lâm Nhất nghĩ, cuối cùng anh đã kéo được Bạch Nghiên Sơ xuống vực sâu như ý mình.

Anh thức trắng suốt một đêm, trong giai đoạn hưng cảm nhẹ anh vốn cũng không cần ngủ. Lâm Nhất cảm thấy may mắn vì đã không bỏ lỡ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ sau khi thức dậy của Bạch Nghiên Sơ. Anh ta định mở miệng nhưng cuối cùng không nói gì, vội vàng nhặt quần áo vứt lung tung dưới sàn lên mặc vào, chạy trối chết khỏi khách sạn không quay đầu lấy một lần.

Lâm Nhất vuốt phẳng phần ga trải giường bị vết máu làm bẩn, trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— Lát nữa phải trả thêm phí giặt ủi cho khách sạn mới được.

Anh hơi di chuyển vị trí, dùng thân thể mình che lên vết bẩn kia. Trên người rất đau, ngực rất đau, đầu cũng rất đau.

Điện thoại bàn đặt trên tủ đầu giường liên tục réo vang, có lẽ là lễ tân khách sạn gọi điện hỏi xem khách có trả phòng hay không.



Lâm Nhất không bắt máy.

Không biết tiếng điện thoại đã vang lên bao lâu.

Giai đoạn trầm cảm lặng lẽ ập tới không một dấu hiệu báo trước.

2 giờ chiều ngày hôm sau, phục vụ phòng khách sạn cảm thấy vị khách trong phòng biểu hiện quá dị thường, sau khi gõ cửa rất lâu mà không có tiếng trả lời đành phải đi báo cảnh sát.

Lâm Nhất không xảy ra chuyện gì, chỉ là không có phản ứng với mọi sự vật sự việc. Anh quấn chặt chăn nằm nghiêng trên giường, nước mắt dường như đã chảy khô kiệt, đôi mắt trống rỗng như một con cá chết. Cảnh sát thông báo tình hình cho Lâm Thâm lúc ấy đang học đại học, cũng là người giám hộ thứ nhất trên thực tế của Lâm Nhất. Khi đó hai anh em họ hầu như không còn giữ liên hệ với cha ruột Lâm Húc Bình nữa.

Thời điểm Lâm Thâm nhận được điện thoại của cảnh sát thì đang ngồi trong lớp, anh ta tức tốc chạy từ trường trở về, lúc này mới phát hiện ra mối quan hệ đã hoàn toàn lệch lạc của em trai mình và Bạch Nghiên Sơ.

Sau sự kiện đó, Lâm Nhất và Bạch Nghiên Sơ hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Lâm Thâm bán ngôi biệt thự Trác Vân để lại cho hai anh em rồi dẫn Lâm Nhất dọn vào nhà mới.

Nhưng vào một đêm khuya năm sau đó, Bạch Nghiên Sơ đột nhiên gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Nhất.

Giọng anh ta nghe như đang say, cách nói chuyện cũng không đầu không đuôi, không ngừng lải nhải về những kỷ niệm năm xưa bọn họ cùng nhau đi học nhạc, Lâm Nhất chỉ đáp lại câu được câu chăng.

Hai người dường như cùng đồng thời mất trí nhớ, cứ thế khôi phục lại một mối quan hệ mập mờ đứt quãng.



Đến khoảng năm năm trước, Bạch Nghiên Sơ ăn nói lỗ mãng với Lâm Nhất trước mặt Kỷ Xuân Sơn, Kỷ Xuân Sơn nóng máu cho anh ta một trận nhớ đời, thái độ Lâm Nhất lại nghiêng về phía hắn khiến Bạch Nghiên Sơ thêm giận dữ, thế là hai người hoàn toàn trở mặt.

Khi đó Lâm Nhất cho rằng cả đời này bọn họ sẽ không qua lại với nhau nữa, chẳng ngờ nửa năm trước trong một buổi tụ họp giới âm nhạc, anh lại dễ dàng giẫm vào vết xe đổ. Lúc đó Bạch Nghiên Sơ thể hiện thái độ rất ôn hòa, trong một nháy mắt Lâm Nhất đã cho rằng cuối cùng mình cũng khổ tận cam lai.

Nhưng làm chuyện xấu nhất định sẽ gặp quả báo.

Quả báo lớn nhất mà Lâm Nhất nhận được chính là, anh nằm trên giường trong phòng ngủ chính nhà Bạch Nghiên Sơ, nửa mơ nửa tỉnh móc chiếc điện thoại không ngừng rung lên dưới gối đầu, nhận giúp một cuộc điện thoại từ vợ anh ta.

Trong đầu vang lên tiếng vo ve ầm ĩ, thế giới bắt đầu xoay tròn, hình ảnh trước mắt liên tục vụn vỡ rồi lập tức nối liền lại.

Lâm Nhất nhận ra mình đang đứng trong căn nhà cũ đã bị Lâm Thâm bán đi trước đây.

Anh vừa kết thúc một buổi lưu diễn ở Thâm Quyến, về nhà sớm hơn một ngày so với dự tính. Thời gian này hẳn là không có ai ở nhà, mấy đứa trẻ vẫn đang ở trường học, nhưng mà...

Lâm Nhất đặt hộp đàn xuống sàn, đến cửa cũng không kịp đóng, động tác cởi giày cao gót run rẩy không kiềm chế nổi. Anh đi chân trần bước về hướng phòng ngủ chính, sau đó bịt kín miệng trong nỗi khiếp sợ tột độ.

Cửa phòng ngủ mở toang, Lâm Húc Bình trần như nhộng đang bị một người đàn ông khác bẻ chân đè bên dưới...

Bọn họ... Bọn họ dám làm chuyện này...

Đột nhiên Lâm Nhất cảm thấy buồn nôn.

Làm sao Lâm Húc Bình có thể phát ra thứ âm thanh ghê tởm như vậy được?

Lâm Nhất bất giác cúi đầu phát hiện bản thân đang mặc một bộ váy màu đen, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên chiếc gương treo tường, trông thấy rõ ràng khuôn mặt mình —— một gương mặt giống hệt người mẹ Trác Vân.

Anh lại quay đầu, nhận ra người đàn ông nằm trên giường hoàn toàn không phải Lâm Húc Bình.

Đó là...

Hình ảnh trước mắt một lần nữa xoay tròn.

Giữa thế giới tuyệt vọng đang trên đà sụp đổ, Lâm Nhất phải thừa nhận, đó chính là anh.