Trường Sinh nghe không ra ý tứ khác, chỉ là bừng tỉnh đại ngộ: "Cũng đúng, tỷ tỷ cũng có thể bay, chúng ta không ngồi cô cô, có thể ngồi nàng."
"Không thể." Ta vội hỏi: "Quái vật thì ít mà dân thường thì nhiều, cô cô chẳng lẽ chưa từng khuyên bảo qua ngươi, phàm là tộc nhân của chúng ta, không thể ở bên ngoài triển lộ quang dực sao? Bị kẻ hữu tâm nhìn thấy, dễ dàng đưa tới tai họa."
Phụ mẫu của Trường Sinh đều bởi vậy mà bị hại, Trường Sinh tâm tư đơn thuần, sau này ta phải chỉ dạy nàng thêm vài phần cẩn thận mới được.
"Cô cô có nói qua với ta." Trường Sinh hơi khẩn trương lên, nói: "Tỷ tỷ, vậy ngươi vẫn là đừng ở bên ngoài bay, rất nguy hiểm, ta không cần ngồi, không cần rất cao."
Dứt lời, sắc mặt của nàng lại ỉu xìu, nói: "Bất quá lời cô cô khuyên bảo đối với các ngươi có ích, đối với ta cũng vô dụng thôi. Ta vốn không thể bay, giương hay không giương cánh với cũng ta không có gì khác nhau."
Bước chân Lạc Thần dừng lại, lúc sau mới chậm rãi đi về phía trước.
Trong lòng của ta cũng mềm nhũn.
Phụ mẫu Trường Sinh tuy là mười sáu cánh, lại bởi vì hai người huyết thống quá gần, Trường Sinh từ khi sinh ra đã có chỗ thiếu hụt, chẳng những chưa bao giờ giương được cánh ra, mà thân thể còn một mực không cách nào lớn lên như bình thường, thần trí càng khó có thể khai hóa.
Nàng tuy rằng là Đường tỷ lớn hơn ta gần ngàn tuổi, lại vô luận là bộ dáng hay tâm tính, đều chỉ có thể là một tiểu hài tử.
Tộc nhân Hoàng Đô lấy cánh làm kiêu ngạo, số cánh càng cao, càng nhận được tôn sùng. Tộc nhân đều biết Trường Sinh không có cánh, nhưng bởi vì phụ mẫu Trường Sinh gặp phải tao ngộ, đối với nàng rất đồng tình, hơn nữa cô cô thập phần yêu thương Trường Sinh, Trường Sinh ở trong tộc luôn luôn là chúng tinh phủng nguyệt.
Nhưng nàng biết bản thân cùng người khác bất đồng, trong lòng nhất định là rất khổ sở.
Ta theo sau bước chân Lạc Thần, nhìn Trường Sinh nói: "Ngươi cũng không phải là không có cánh, chẳng qua là chưa bao giờ triển lộ mà thôi, ai cũng không biết được ngươi mấy cánh, làm sao có thể tự coi nhẹ mình. Tộc nhân của chúng ta lúc mới sinh ra, mỗi người đều có quang dực hiện ra lập tức, số cánh ngay từ đầu liền đã định rồi. Nhưng lúc mẫu thân của ta chuyển dạ, ta khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không từng có quang dực hiện ra, vì để tránh tộc nhân thất vọng, vẫn là cô cô giúp phụ mẫu che giấu một năm, ở trong một năm kia, có không ít tộc nhân đã cho rằng ta không có cánh."
Trường Sinh vui vẻ nói: "Ta nhớ rõ. Ngươi là ở lúc chọn đồ vật đoán tương lai mới giương cánh, lúc ấy mọi người trong điện sợ tới mức choáng váng."
"Đúng vậy." Ta cười nói: "Lúc ấy ta cách một năm mới giương cánh, mà ngươi có lẽ phải cách rất nhiều rất nhiều năm mới có thể giương cánh, mỗi người tình huống đều có bất đồng, há có thể nói là định số."
Trường Sinh ghé vào trên lưng Lạc Thần, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, trong mắt đều là ý muốn hướng tới: "Ta thật muốn biết được, ta đến tột cùng là mấy cánh. Ta cũng không ngóng trông nhiều, hai cánh là đủ, như vậy ta liền có thể tự mình bay, rốt cuộc không cần ngồi trên lưng cô cô, cô cô cũng liền không cần cảm thấy khó xử."
"Nghe lời." Ta sờ lên đầu Trường Sinh, nói: "Sẽ có một ngày như vậy."
Cô cô y thuật cao siêu như vậy, cũng không chữa được cho Trường Sinh, nhưng Thiên ngoại hữu thiên, trên đời này có thể còn có người y thuật càng tinh thông hơn so với cô cô.
*Thiên ngoại hữu thiên: ngoài trời còn có trời, giống như câu nói núi cao còn có núi cao hơn.
Sau này ta có thể cùng Lạc Thần đi bốn phía một chút, nếu như thật đúng gặp được người như vậy, liền mời về trị liệu cho Trường Sinh.
Ta đến chuồng ngựa dắt hai con ngựa ra, lại ở trên lưng một con trong đó treo thêm một cái mã bao, ba người liền ly khai Huyên Hoa Hiên. Đi được chốc lát, ta chợt nghe thấy một tiếng sói tru đến điếc tai.
Chỉ thấy trong rừng rào rạt rung động, giống như có một thứ hình thể thật lớn chạy như điên đến đây.
Động tĩnh này quá mức quen thuộc, ta men theo hướng động tĩnh nhìn qua, chỉ thấy một đầu cự lang màu ánh bạc uy phong lẫm lẫm từ trong rừng nhảy ra, thoáng cái đã đến trước mặt chúng ta, xoang mũi phun khí, nhìn chằm chằm vào Lạc Thần.
Cho dù nó chưa từng có biểu lộ rõ ràng gì, nhưng lần này nhìn thấy Lạc Thần, nó nhất định là vui mừng, bằng không thì cũng sẽ không phi nước đại, còn dán đến gần như vậy, đều sắp tiến đến trên người Lạc Thần.
Lạc Thần nhìn Ngạo Nguyệt, trong mắt ngậm vài phần ý cười yếu ớt.
Ngay sau đó Cửu Vĩ hoa hòe loè loẹt cũng chạy tới đây, nó có thể so với Ngạo Nguyệt còn không biết xấu hổ hơn, thấy Lạc Thần, cực kỳ hưng phấn, run chín cái đuôi xoay quanh Lạc Thần, Lạc Thần phải đi qua vuốt vuốt nó, nó mới bằng lòng dừng lại.
Mà trong miệng Cửu Vĩ phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngào, hai cái chân trước nâng lên, hạ xuống, nhảy như vậy vài nhảy, lại muốn Lạc Thần ôm nó.
Lạc Thần đã lâu chưa trở về, lần này thấy nó, liền thành toàn tâm nguyện của nó, ôm nó một chút.
Cửu Vĩ kích động đến đuôi vung liên tục, thiếu chút nữa quét vào trên mặt ta, Ngạo Nguyệt cũng bị cái đuôi của nó quét đến xoay nghiêng mặt.
Thật đáng hận.
Cửu Vĩ so với ta còn biết phóng kiều. Phóng kiều thuật của ta không biết đến năm nào tháng nào mới có thể học được.
Mắt thấy Cửu Vĩ không chịu ngừng, Ngạo Nguyệt một móng vuốt chụp đến, đem Cửu Vĩ vỗ qua một bên. Cửu Vĩ nhe răng trợn mắt với nó, Ngạo Nguyệt liền nhìn cũng đều lười nhìn nó, dạo bước đến trước mặt Lạc Thần, cúi thấp đầu xuống.
Trong ngày thường cái mũi của nó luôn hướng lên trời, ai cũng không phục, hiện tại Lạc Thần trở về, cuối cùng có thể thu lại cái này tâm tính này của nó.
Lạc Thần sờ lên bộ lông bạc mềm mại của Ngạo Nguyệt, nói: "Ta đã trở về. Ngươi cùng Cửu Vĩ gần đây có tốt không, có nghe lời Thanh Y nói không?"
Cửu Vĩ lại bắt đầu xoay vòng quanh, đại khái là tỏ vẻ nó rất ngoan ngoãn.
Để cho ta càng không nghĩ tới chính là, đầu Ngạo Nguyệt khẽ nhúc nhích, ở trong lòng bàn tay Lạc Thần cọ xát.
Lạc Thần nhìn Ngạo Nguyệt cười khẽ, nói: "Ân, xem ra là rất nghe lời."
Ta đều mau xem đến ngây người.
Đáng hận đến cực điểm.
Rất tốt, ngay đến cả Ngạo Nguyệt ta cũng không sánh bằng, làm sao không khiến ta gấp hỏa công tâm.
Trong lòng ta khó thở, ngoài miệng lại giả bộ không nhanh không chậm, nói: "Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ trở về trước thời hạn, như vậy thuận tiện rất nhiều, chúng ta liền cưỡi Ngạo Nguyệt đi Doãn Thành, rất nhanh liền đến, có thể tiết kiệm không ít thời gian."
"Vậy đem ngựa quay về chuồng đi." Lạc Thần gật đầu nói.
Ta để cho Trường Sinh ở chỗ này chờ, Trường Sinh liền đi theo Ngạo Nguyệt cùng Cửu Vĩ chơi đùa, ta tức thì cùng Lạc Thần mỗi người cưỡi một con ngựa, quay về chuồng.
Ngựa mặc dù tạm thời không cần dùng, thế nhưng mã bao vẫn phải mang theo, lần này không thể thiếu được một phen mua này nọ, sẽ rất nhiều thứ. Mã bao ở mỗi hai bên trái phải có một cái túi, ở giữa là một đoạn nối liền nhau, thường ngày có thể đem đồ đặt trong mã bao, lại đặt ngang trên lưng ngựa, như thế lúc cưỡi ngựa, rất thuận tiện.
Bất quá ta nhìn mã bao này, có chút đau đầu, nói với Lạc Thần: "Mã bao đặt ở trên lưng Cửu Vĩ quá lớn, đặt trên lưng Ngạo Nguyệt lại nhỏ đến đáng thương, cái này phải làm sao mới tốt, ai mang mã bao này?"
Lạc Thần mặt không biểu tình, lộ vẻ đoán được kế tiếp ta sẽ nói cái gì.
Ta cười nói: "Chỉ có thể để ngươi mang rồi."
Nàng không lên tiếng, ta liền cầm mã bao lại gần, muốn khoác lên trên bờ vai tuyết trắng của nàng để chơi.
Nàng nhẹ dịch sang trái một bước, từ trên tay của ta tiếp được mã bao, một tay xách lấy, một tay khác ôm lấy ta, không cho ta nhúc nhích, thấp giọng nói: "Hồ nháo."
Ta thật đúng là đang hồ nháo, dù sao nàng luôn muốn thể diện, lúc này không đùa nàng, còn đợi đến khi nào, nói: "Đây chính là một cái mã bao vô cùng tốt, da là ta mang về từ Hoàng Đô, bình thường cũng không thể thấy được. Ngươi có mã bao tốt như vậy đặt ở trên vai, mà còn ghét bỏ, đồ vật chọn mua cũng nên mang về, chẳng lẽ ngươi muốn giống như vài hộ phụ cận ở Huyên Hoa Hiên, đi ra ngoài lưng đeo giỏ trúc để đựng đồ?"
So với mã bao, ta mà càng muốn nhìn bộ dáng khi nàng đeo sọt.
Bạch y của nàng phiêu nhiên, phảng phất giống như trích tiên, bộ dáng đẹp mắt như vậy, trên lưng nếu lại vác một cái giỏ trúc thô sơ, hai thứ đối lập nhau có thể khiến ta cười ba ngày.
Đáng tiếc ta cũng chỉ có thể nằm mơ, nàng làm sao có thể cõng chiếc sọt kia.
"Trước khi trở về thì đặt tạm trên người Ngạo Nguyệt." Lạc Thần buồn bực nói: "Lại vào trong thành mua một tấm da tốt hơn, làm thành hai cái tương sấn với hình thể của chúng nó, để có thể đặt ở trên lưng."
"Rất tốt." Ta cùng nàng sóng vai trở về, nói: "Sau này đi mua đồ cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
"Lần này cần mua những thứ gì?" Lạc Thần hỏi ta.
"Các loại nguyên liệu để nấu ăn tất nhiên là không thể thiếu, tiết Trùng Cửu lại thích hợp uống rượu hoa cúc, lại đi Tô Ký mua cho ngươi thêm ít điểm tâm, cam đoan lần này là đặc biệt mua cho ngươi, miễn cho ngươi tổng nhớ thương. Còn có vài thứ tốt, trước không nói cho ngươi."
"Ta chưa từng nhớ thương." Lạc Thần sắc mặt ngưng ngưng, nói.
Ta nhìn nàng cười.
"Còn có thứ tốt là gì, vì sao hiện tại không thể nói?" Lạc Thần hỏi.
"Dù sao cũng không thể nói." Trong lòng ta có chút ấm áp.
Lạc Thần thấy ta không muốn đáp, liền không hỏi nữa.
Hai người trở lại chỗ Trường Sinh, một nhà ba người ngồi trên lưng Ngạo Nguyệt, Ngạo Nguyệt bước nhanh chạy đi, Cửu Vĩ tốc độ càng nhanh hơn, nhảy lên phía trước dẫn đường.
Ngồi trên lưng Ngạo Nguyệt tiếng gió như gào thét, sợi tóc Trường Sinh đều bị thổi đến rối loạn. Ta sợ nàng cảm lạnh, từ phía sau ôm lấy nàng, nàng cực kỳ vui vẻ trốn ở trong ngực ta, vươn tay, nghĩ muốn bắt cơn gió thu kia.
Lúc gần đến Doãn Thành, Ngạo Nguyệt mới thả chúng ta xuống, cùng Cửu Vĩ ẩn vào trong núi rừng.
Ta cùng Lạc Thần nắm tay Trường Sinh vào thành, nay vốn là ăn tiết Trùng Cửu, nhưng dưới mắt đã là buổi chiều, không ít người ra ngoài thả đèn, trong thành cũng không tính náo nhiệt.
Chúng ta trước tiên đến cửa hiệu da do một nhà thợ săn mở, ở bên trong chọn một ít da, chờ thợ săn kia ngày mai đưa toàn bộ đến Huyên hoa hiên.
Sau đó lại đi quán rượu, hỏi qua mới biết được hôm nay rượu hoa cúc bán được thập phần tốt, sớm đã bán hết, đi mấy quán rượu liên tiếp, đều là như thế. Vốn dĩ uống rượu hoa cúc cũng là vì ứng với tiết Trùng Cửu, cũng không phải nó có bao nhiêu dễ uống, nhưng rượu khác ta càng không quen.
Đã từng nếm thử Ngọc Dịch Thanh sẽ cảm thấy rất nhiều rượu trên thế gian này đều không đuổi kịp.
"Không sao." Lạc Thần đem ta cùng Trường Sinh dẫn ra khỏi quán rượu, nói: "Trong nhà còn có vài hũ Ngọc Dịch Thanh, hôm nay liền uống nó đi."
Cũng chỉ có thể như thế.
Ta vừa nghĩ tới Ngọc Dịch Thanh, hơi có chút đau lòng, dù sao cũng là do mẫu thân cùng Côn Luân lưu lại, uống một vò, thiếu một vò, thở dài: "Đáng tiếc còn thừa không nhiều lắm, ta không biết Ngọc Dịch Thanh nấu từ loại gạo nào, cũng không biết cách ủ."
"Mấy ngày nữa ta thử một chút." Lạc Thần nói.
"Có thể tạo ra hương vị như vậy sao?" Trong lòng ta mừng rỡ, hỏi nàng.
Lạc Thần ngưng mi nói: "Thử qua mới biết."
Nàng rất biết ủ rượu, ta tự nhiên đối với việc này thập phần chờ mong. Chuyện mua rượu liền từ bỏ, ta ở chợ trong thành chọn lấy chút nguyên liệu nấu ăn, để vào trong mã bọc, do Lạc Thần một đường mang theo.
Lạc Thần mang theo mã bao kia, không nói một lời, ta vừa đi vừa nói: "Nặng sao? Đến lượt ta cầm nó đi.”
"Không nặng." Lạc Thần nhàn nhạt nói.
Trên đường đi qua không ít sạp hàng, không ít gian đều là hai vợ chồng, nghề này thập phần vất vả, xưa nay lúc ta ở chợ chọn mua đồ, thường có thể nghe được bọn họ khắc khẩu.
Hiện tại chỉ nghe thấy một người tức giận nói: "Ta cưới ngươi thật sự là khổ tám đời, chỉ là cho ngươi ngồi thu tiền, ngươi cũng làm không xong, người vừa rồi liền tiền cũng chưa từng giao qua, liền cầm đồ chạy, ngươi lại không phát hiện? Ban ngày ta ở bên ngoài làm trâu làm ngựa, kiếm tiền nuôi sống gia đình, ngươi chính là không chịu để ý đối đãi với ta như vậy!"
Một người khác cũng không cam chịu yếu thế: "Làm trâu làm ngựa? Ngươi thử làm ngựa ta xem một chút? Ngươi cõng đồ sao? Lưng ngươi không cõng nổi mã bao nặng hơn mười cân thì đừng làm nhục ngựa!"
Lạc Thần mặt băng bó, mắt nhìn thẳng, bộ pháp lại nhanh hơn một chút.
Trường Sinh đều nhanh theo không kịp, vội la lên: "Bạch tỷ tỷ, phát sinh chuyện gì? Có quỷ ở phía sau đuổi ngươi sao?"
"Không có." Lạc Thần bước chân chậm dần.
Ta hiểu được nàng là vì sao mà như vậy, nén cười đến thật vất vả, đi qua nắm chặt mã bao trong tay nàng, tiến đến bên tai nàng thấp giọng nói: "Vẫn là để cho ta đi, ta nhưng không nỡ để cho ngươi làm trâu làm ngựa."
Nàng gắt gao nắm chặt mã bao kia, chính là không chịu buông ra, ta như thế nào đều đoạt không được.
"Cái tính tình hũ nút này làm người ta nóng nảy." Ta bất đắc dĩ, chỉ phải theo nàng.
Mắt thấy liên tiếp vài thứ đều được chọn mua hoàn tất, ta đi vào một nhà điều hương.
Lạc Thần ở bên cạnh ta, nhẹ hỏi: "Lúc trước thứ ngươi không muốn nói, chính là hương liệu sao?"
"Không phải." Ta vội nói: "Bên trong cửa hiệu này có một sân nhỏ, mỗi ngày đều thu mua lại rất nhiều hoa tươi ở các nơi ngoài thành, dùng để chế hương, không ít người sẽ trực tiếp đến nơi đây mua hoa tươi mới."
"Ngươi muốn mua hoa?" Lạc Thần nói.
"Xem như vậy đi." Ta hàm hồ nói, cũng không dám nói quá rõ ràng cùng nàng.
Chưởng quầy chính là một phụ nhân tô son điểm phấn, chừng ba mươi tuổi, ân cần nói: "Nhị vị cô nương, nhưng là muốn mua hương liệu? Bên trong cửa hiệu của chúng ta có mộc hương, phấn hương, cao hương, các loại kiểu dáng hương liệu, cần cái gì đều có cái đó, nhị vị cứ việc lựa chọn thỏa thích."
Ta nói: "Chưởng quầy, nghe nói ở cửa hiệu của ngươi có thể trực tiếp mua hoa, có thật không?"
Chưởng quầy lập tức cười rộ lên, đi đến trước mặt của ta, nói: "Tin tức của cô nương thật tinh chuẩn, ở chỗ này của ta thật đúng là có hoa tươi có thể mua, nhưng đến chỗ ta mua hoa tươi, đều là có tác dụng khẩn yếu, phải mua rất nhiều mới được."
"Ta hiểu." Ta nhẹ gật đầu, vành tai hơi nóng lên: "Ta muốn mua rất nhiều."
Chưởng quầy híp mắt, cười đến càng vui vẻ: "Đã minh bạch ý tứ của cô nương, cô nương hẳn là đã thành thân đi?"
"Ân, vừa thành thân không lâu trước đây." Ánh mắt ta liếc đến Lạc Thần, thấp giọng nói.
Lạc Thần chỉ là nhìn chưởng quỹ kia, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Nguyên lai là thành thân không bao lâu, khó trách muốn tới chỗ này của ta mua hoa." Chưởng quầy đại khái là vì việc làm ăn, sẽ rất lấy lòng khách nhân, nhìn ta nói: "Cô nương lớn lên thật xinh đẹp, cũng không biết công tử nhà nào trong thành có phúc khí tốt như vậy?"
Cũng không phải là công tử.
Mà là một lão yêu tinh.
Ta tránh không đáp, chỉ nói: "Chưởng quầy, ngươi đi lấy hoa giúp ta đi, chớ để bị hủy thành cánh hoa, trở về ta tự bứt."
"Cô nương thích hoa màu nào?" Chưởng quầy hỏi ta.
Ta lại lần nữa nhìn thoáng qua Lạc Thần, nói với chưởng quầy: "Màu trắng, đẹp mắt."
"Màu trắng rấp hợp, ánh mắt của cô nương thật tốt." Chưởng quầy cười đến càng thần bí, nàng hạ thấp thanh âm, đối với ta nói: "Các cô nương mới thành hôn, rất nhiều người đều đến cửa hiệu của ta để mua hoa. Ở chỗ này của ta hoa tươi nhất, lại dễ chịu, quan trọng nhất chính là hương thật, tướng mạo cô nương lại xinh đẹp như vậy, chỉ sợ sau khi tắm rửa qua đi, vị kia của nhà ngươi chắc chắn bị ngươi mê đến thần hồn điên đảo, ngày thứ hai không đứng dậy được."
Ta: "......"
Thật là, cái chưởng quầy này tại sao không biết xấu hổ như vậy, lại nói hết ra?
Ta có chút sốt ruột, nhìn qua Lạc Thần, Lạc Thần nghe vậy, sớm đã nhìn về phía ta.
Đôi mắt thâm thúy của nàng chỉ nhìn chuyên chú vào ta, bên trong lại nổi lên ý cười vui vẻ.
_______
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sư a..., không phải nằm mơ, về sau vợ của ngươi thật đúng là liền sọt, ngươi trả lại cho nàng chụp ảnh nữa nha, có phải hay không tốt kinh hỉ, vượt qua lâu như vậy, ngươi rốt cục đã được như nguyện 【.
Chưởng quầy, cái này là ngươi không sai a, sao có thể nói ra, đây chính là bí mật 【.
Phiền toái lớn gia nhiều hơn chấm điểm nhắn lại tưới tiêu rồi, ba ba ba ba ba ba ~~~
____
Bên hđ có rất nhiều chương rồi. Cơ mà editor chưa edit kịp. Haha.