Nữ nhân trong lòng đang buồn ngủ.
Hắn biết nàng mệt muốn chết rồi.
Hôm nay thuyền hàng vận chuyển đến Âu Châu xảy ra vấn đề, hắn bị bắt tăng ca, nàng cũng thế.
Vốn hắn mang nàng đến công ty là vì không muốn nàng ở một mình rồi suy nghĩ miên man nhưng ai biết được nàng lại không chịu ngồi yên, thấy thư ký Lâm bị bệnh liền chủ động tiếp nhận công việc thư ký.
Nói thật là hắn cũng cảm kích nàng. Con gái của ông chủ An là một cô gái mới ra ngoài xã hội, không có kinh nghiệm, vừa gặp chuyện thì chỉ biết khóc.
Lúc trước hắn đáp ứng nhận cô ta vào làm việc cũng vì nghĩ có thư ký Lâm ở đây thì An Đình Nhã chỉ làm cái bình hoa cũng không có gì ảnh hưởng. Ai biết thư ký Lâm lại bị viêm ruột thừa cấp tính. Hắn biết An Đình Nhã không dùng được, vốn cũng đã chuẩn bị tâm lý nhưng không nghĩ đến tiểu nữ sinh kia so với hắn nghĩ còn tệ hơn.
May mà có Miểu Miểu tiếp nhận công việc đó.
Mấy ngày nay, nàng đã hỗ trợ hắn giải quyết vài nguy cơ. Tiểu nữ sinh kia hiện tại quả thực đem nàng làm nữ thần mà ngưỡng mộ, giống một cô hầu nhỏ.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng vấn đề buổi tối hôm nay mà không có mối quan hệ của Miểu Miểu thì cả đêm hắn cũng đừng mong về nhà. Hắn thật sự không nghĩ tới, nàng thế nhưng thần thông quảng đại đến vậy, ngay cả thuyền hàng đều có thể điều đến được.
“Ông chủ của công ty thủy vận kia trước đây thiếu em một ân tình lớn.” Nàng cười nói: “Hơn nữa dù sao thì gần đây sinh ý của công ty họ cũng không tốt lắm, để không vài cái thuyền thì cũng phí.”
Hắn tò mò về cái nhân tình kia nhưng đã quên hỏi. Hắn còn phải bận rộn đàm thoại với đám Châu Âu kia.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện Hoa Miểu Miểu là một trợ thủ đắc lực, hắn chỉ vừa mới động tâm thì nàng đã biết hắn nghĩ cái gì rồi. Trong chớp mắt, nàng sẽ đem tài liệu mà hắn cần tới tay, để trên bàn, hỗ trợ hắn làm việc.
Hắn và nàng hợp tác ăn ý, hiệu suất rất cao. Trên vấn đề công việc thì nữ nhân kia cứ như con giun trong bụng hắn vậy.
Hắn chưa bao giờ biết ai hiểu rõ tâm tư hắn như vậy, nam không có, nữ lại càng không. Nhưng cũng bởi thế nên nàng mới mệt thành thế này. Thật vất vả mới tan tầm, hắn lái xe đưa nàng về nhà, còn chưa tới nhà thì nàng đã ngủ.
Khổng Kì Vân thật cẩn thận đem nàng ôm xuống xe, vào nhà, trở về phòng, trên đường nàng có tỉnh lại sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng tắm giặt.
Khi hắn về nhà, tắm rửa xong rồi quay lại thì nàng đã ngủ gục trong bồn tắm. Hắn đem nàng vớt từ trong nước ra, thay nàng lau khô người rồi đi ra bên ngoài.
Tiểu nữ nhân kia hoàn toàn không phản kháng, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, cọ xát hai cái, khép hờ mắt, lẩm bẩm nói: “Khổng Kì Vân, anh không nên làm thương nhân, nên đi làm tuyển thủ cử tạ đi……”
Hắn nhịn không được, nhếch khóe miệng, “Cám ơn lời khen ngợi.”
“Em không phải khen ngợi anh.” Nàng thở dài, hạ một cái kết luận: “Chắc áp lực của anh phải lớn lắm, đem thân thể luyện đến tốt thế này chắc là phải luyện nhiều lắm.”
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ chú ý đến chi tiết nhỏ này.
Hắn đem nàng phóng tới trên giường, còn chưa biết trả lời thế nào thì đã nghe nàng nỉ non nói.
“Em biết em không có tư cách nói anh nhưng ngoài vận động ra thì anh còn phải học cách thả lỏng nữa……”
“Ví dụ?”
“Tìm chút ham mê, cái gì……” Mắt của nàng đã khép lại hoàn toàn.
“Anh có ham mê.” Hắn nằm lên giường, nhẹ ôm lấy nàng.
“Ham mê…… gì…?” Nàng buồn ngủ hỏi, nhưng giọng nói vẫn rõ ràng.
“Hoa Miểu Miểu.” Hắn nói.
Nàng không có phản ứng, hắn hoài nghi không biết nàng có nghe được không. Nữ nhân này đã ngủ mất rồi. Hắn nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.
Vỗ về tóc của nàng, hắn đang muốn chợp mắt ngủ chút thì thấy di động của hắn để ở đầu giường lóe sáng.
Hắn chần chờ một chút, lo lắng bên Châu Âu kia có vấn đề nên lặng lẽ xuống giường, cầm điện thoại ra ban công xem.
Có một tin nhắn đến, là của văn phòng thám tử hắn thuê. Bọn họ báo cho hắn biết khối đất kia là thuộc sở hữu của ai. Nhìn đến cái tên kia hắn liền sửng sốt.
Một lúc lâu sau hắn mới nhắn tin yêu cầu đối phương trực tiếp gửi kết quả điều tra bằng email cho hắn.
Tắt điện thoại di động, hắn nhíu mày. Vài năm trước, hắn từng nghe qua tên của người nọ nhưng chưa từng gặp. Nam nhân kia đã rời khỏi thành phố này từ trước khi hắn tiếp nhận công ty.
Nếu hắn nhớ không lầm thì ông chủ kia từng hiển hách một thời ở thương giới nhưng sau đó lại đột nhiên biến mất.
Giang sơn thay đổi người, tiền tài thay chủ.
Thương giới tung tin vịt nói người nọ đắc tội dưỡng phụ, cho nên mới bị trục xuất khỏi gia môn.
Trước đây hắn chưa từng chú ý nhưng giờ mới nhớ tới thì thấy không đúng. Nam nhân kia thủ đoạn phi thường, năm đó cũng đạt được đỉnh cao trong sự nghiệp, kể cả hắn có nháo với dưỡng phụ thì cũng sẽ ở lại thương giới này lăn lộn chứ.
Nhưng một năm kia hắn lại hoàn toàn biến mất không thấy đâu, vô tung vô ảnh, trong và ngoài nước đều không từng nghe nói đến hắn có giao thiệp gì với thương giới.
Nếu có thể phủi tay một cách sạch sẽ như thế thì đúng là có chút dị thường. Mà khối đất ở trung tâm đó là của hắn sao?
Không biết sao, hắn có chút bất an.
Nhìn bầu trời đêm mùa hạ trong suốt, hắn mím môi, khóe mắt đột nhiên giật, quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy một con chim to đùng, giương cánh bay khỏi mái nhà, cắt ngang qua bầu trời.
Cảm giác về điềm xấu càng sâu hơn.
Có lẽ hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Lắc lắc đầu, hắn xua đi bất an trong lòng, trở lại phòng nàng, ôm chặt nữ nhân đã ngủ say kia, chậm rãi tiến vào giấc mộng.
Hắn nằm mộng.
Trong mộng có một nữ nhân mặc váy dài màu trắng, ngồi ngay ngắn sau cái bàn khắc mây.
Nàng có một mái tóc dài đen nhánh, mũi khéo léo, mi mắt tú lệ, đôi môi tuyệt đẹp nhưng hơi tái nhượt.
Nàng đang nói chuyện, đang giao việc cho một nam nhân ngồi phía trước bàn.
Người đó đi, có người khác lại đến, rồi lại đi, rồi có người lại tới, cứ như thế.
Nàng cúi mắt nghe mỗi người nói chuyện rồi lại ra chỉ thị.
Từ ban ngày đến ban đêm.
“Phu nhân, đêm đã khuya.” Một vị nam tử đi vào, mở miệng nhắc nhở, “Ngài nên nghỉ ngơi.”
“Giờ nào rồi?”
“Giờ hợi.” Nam tử nói.
“Thật sao? Tối rồi a” Nàng có chút kinh ngạc, thì thào: “Hóa ra…… Lại qua một ngày rồi……”
Lời nói lặng lẽ kia không biết tại sao lại lởn vởn dưới đáy lòng khiến người ta bi thương.
Sau đó, nàng hoàn hồn, nhẹ hỏi: “Đã đốt đèn chưa?”
“Đã đốt.”
Nàng đứng dậy, nâng bàn tay gầy yếu tái nhợt lên, thị nữ bên người vội tiến tới nâng tay nàng.
Không biết sao, hắn chợt thấy không đúng.
Nữ nhân này đi đường sao phải có người hầu hạ chứ?
Hắn tiến lên, đi đến trước mặt nàng mới phát hiện, đôi mắt nàng vốn nên sáng ngời nhưng lại mê mê mang mang, không có tiêu cự, đối với người phía trước làm như không thấy.
Tâm hắn đột nhiên đau như cắt.
Làm sao có thể? Làm sao có thể?
Hắn vươn tay muốn chạm đến nàng nhưng lại chạm không tới. Tay hắn xuyên qua mặt nàng, còn người nàng xuyên qua người hắn.
Hắn chạm không tới, ngay cả chút cảm giác cũng không có.
Cả người hắn lạnh thấu như băng, chỉ có trái tim là hung hăng đau như lửa đốt. Hắn vội vàng xoay người, muốn thử lại thì bỗng rơi vào hắn ám hư không khôn cùng —
Từ trong mộng bừng tỉnh, hắn trợn mắt nhìn thì chỉ thấy ánh mặt trời rọi sáng.
Nữ nhân trong lòng hắn vẫn đang ngủ. Nhưng giấc mộng kia thật đến thế.
Tâm hắn vẫn đau, mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng.
Hắn nằm mộng về nữ nhân kia. Buổi tối hôm Miểu Miểu nói với hắn về giấc mộng của nàng hắn cũng nằm mơ. Nhưng lúc đó hắn tưởng là vì hắn rất muốn trở thành nam nhân kia nên mới ngày nghĩ gì đêm mơ cái đó.
Nhưng một đoạn này nàng chưa từng nói qua. Hắn rõ ràng nhớ từng câu nàng kể về giấc mộng kia —
Nhưng không hề có đoạn sau này!
Giấc mộng này là từ đâu mà đến? Người đau lòng trong mộng là ai chứ?
Hắn hít một hơi thật sâu, nhịn không được ôm chặt nữ nhân trong lòng, muốn đánh thức nàng.
“Làm sao vậy?” Nàng lẩm bẩm, vẫn đang ngái ngủ, “Phải đi làm sao?”
“Không có, còn không có.” Hắn thật có lỗi, sờ sờ đầu của nàng, “Còn sớm, em ngủ đi.”
Nàng nhắm mắt lại, đem đầu rúc vào cổ hắn, cọ xát, thở dài.
Bàn tay nho nhỏ của nàng khoác lên lưng đầy mồ hôi của hắn, lại nhẹ sờ.
“Thực xin lỗi…… Có phải nóng quá không?” Nàng khàn khàn giọng lẩm bẩm: “Hôm nay em sẽ gọi người tới sửa điều hòa……”
“Không sao, anh không ngại.”
Hắn mở miệng, khẽ vuốt khuôn mặt nàng, nhưng nàng nhăn cái mũi, tiếp tục dông dài, “Anh hẳn nên….. về phòng mình ngủ, chỗ đó có điều hòa…… Không cần chen chúc ở chỗ này với em đâu……”
“Anh thích chen thúc trên cái giường nhỏ này với em, để em cọ đi cọ lại trên người anh.”
Hắn miêu tả thật chuẩn xác làm cho nàng cứng lại, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, xoay người muốn xuống giường. Nhưng hắn vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng, đem nàng kéo lại, ôm chặt, hôn lên cái cổ để trần của nàng.
“Đừng đi.” Hắn nhỏ giọng mở miệng: “Nằm với anh thêm một chút.”
Nam nhân này khó có khi yêu cầu nên tâm nàng cũng mềm nhũn mà ngoan ngoãn ở lại.
Dù sao thì nằm ở trong lòng hắn cũng tốt lắm, nàng cũng vô cùng hưởng thụ. Nàng thích được hắn nhẹ ôm như thế, giống như hắn thật luyến tiếc, giống như câu nói kia của hắn.
Hắn đem mặt chôn ở cổ nàng, siết chặt cánh tay dài, hít vào một hơi thật sâu, đem hơi thở của nàng hít vào tâm phế.
Ánh mặt trời ấm áp lặng lẽ chuyển động.
Gió nhẹ sáng mùa hè thổi tới. Nam nhân phía sau vẫn quyến luyến nhẹ ôm lấy nàng, cùng nàng nằm ở trên giường.
Buổi sáng như vậy thật ấm áp, hợp lòng người. Nàng thoải mái đến mức cơ hồ sắp ngủ, lại nghe hắn nhỏ giọng mở miệng gọi tên nàng.
“Miểu Miểu?”
“Ân?”
“Em đã nói em chậm rãi bắt đầu nhớ rõ những chuyện khác không thấy trong mơ đúng không?”
Nàng ngẩn ra, không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ hỏi câu hỏi này.
“Ân.” Nàng mở mắt, trả lời: “Đúng là như thế.”
Tim hắn nhẹ nảy lên, bàn tay to vô thức lại vỗ về cánh tay nhỏ của nàng.
Sau đó, nàng cảm giác được hắn thật sâu hít vào một hơi, hỏi.
“Đao Đồ Mi, sau đó như thế nào?” Hắn không nói rõ nhưng nàng hiểu được hắn đang hỏi về sau khi Thiết Tử Chính chết.
“Mù……” Miểu Miểu rúc trong lòng hắn, nhẹ nắm bàn tay to của hắn đặt trên lưng nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng ấy bị mù…… Khóc đến mù.”
Mù?
Cổ hắn nghẹn lại, vội hỏi: “Không phải nàng ấy đã đáp ứng không khóc nữa cơ mà?”
“Nàng chỉ khóc có một lần đó, nhưng đã quá đủ rồi……”
Một lần khóc liền mù.
Hắn nhắm mắt lại, tâm chấn động.
“Kì Vân?” Nàng lo lắng ở trong lòng hắn xoay người lại thì thấy mặt hắn căng thẳng, trên trán nổi gân xanh, giống như đang phải chịu đựng nỗi đau nào đó.
“Anh có khỏe không?” Nàng vỗ về ngực hắn, vuốt khuôn cằm đã lún phún râu của hắn.
Hắn mở mắt, đôi mắt đen sâu kín ẩn ẩn có nỗi đau.
“Sao lại thế này?” Nàng hỏi lại.
Hắn không có trả lời, chỉ nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: “Đồ Mi đã mù mắt, chẳng lẽ nàng ấy không hận?”
“Hận ai?”
“Thiết Tử Chính.”
Giọng nói khàn khàn quanh quẩn trong không khí yên tĩnh lạnh lẽo buổi sáng sớm.
Ngóng nhìn nam nhân trước mắt, Miểu Miểu trong lòng vừa động.
Sao hắn lại hỏi? Vì tò mò sao? Hay chỉ đơn thuần hỏi như thế?
Không tự chủ được, nàng đưa tay nhỏ bé nhẹ nhàng mơn trớn mày hắn đang nhíu lại, vuốt lên khóe mắt đang căng thẳng của hắn.
Nàng há mồm trả lời.
“Không hận.”
Đôi mắt đen của hắn co lại, lật tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang phác họa mặt mình, khàn khàn giọng mở miệng: “Vì sao?”
Miểu Miểu nhìn hắn, chỉ cảm thấy tâm lặng lẽ đau, đột nhiên nàng càng muốn hắn biết cảm xúc của mình thêm rõ ràng, nên nàng nín thở, nói: “Cả đời nàng đến lúc chết cũng vì nam nhân kia mà sống, thà làm quả phụ chứ không gả cho ai, làm sao có thể …… hận chứ?”
“Đao Đồ Mi yêu Thiết Tử Chính.” Nàng ngóng nhìn nam nhân trước mặt, lặng lẽ nói, thay nữ nhân năm đó mở miệng nói: “Rất sâu rất sâu……”
Hắn không nói gì, trong lòng thật sâu cảm động.
Chỉ có thể đưa tay đem nàng chậm rãi ôm vào lòng, càng ôm càng chặt.
Nàng nghe tiếng tim hắn đập, nhắm mắt lại. Hắn không hỏi nhiều mà nàng cũng không nói nhiều nữa.
Nắng sớm lặng lẽ rơi trên đầu tường, lướt qua cửa, xuyên qua cửa sổ, chiếu lên hai người trên giường tỏa ra ánh sáng vàng óng ánh.
Kiếp trước kiếp này, quá mức vô căn cứ.
Nhưng Hoa Miểu Miểu tin tưởng chuyện kiếp trước kiếp này.
Hắn biết nàng tin, mà ngay cả hắn cũng đều muốn tin.
Hắn muốn trở thành Thiết Tử Chính, ngày tư đêm tưởng, cực độ khát vọng.
Trong lòng hắn biết rõ Thiết Tử Chính đối với Miểu Miểu có ảnh hưởng lớn thế nào, có lẽ bởi vậy mà hắn mới có giấc mộng kia.
Ngồi trong văn phòng, Khổng Kì Vân một tay chống cằm, hai mắt nhìn chằm chằm thư điện tử của văn phòng thám tử, thật lâu không di chuyển con chuật mở thư ra.