Sau khi cánh cửa khẽ mở ra khe hỡ, một cái đầu người ló ra ngoài, trên mặt người này có một vết sẹo dài, vẻ mặt hung ác, trước tiên là ngoái đầu ra ngoài hành lang nhìn trước nhìn sau, sau đó lại rụt đầu về.
Lại là ba phút chờ đợi dài đằng đẵng, hai bên đều đang khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của đối phương.
Sau ba phút, cửa lại mở ra, đi ra là hai hán tử chừng hơn 30 tuổi, một người cao lớn cường tráng, người kia tương đối gầy yếu, nhưng vẻ mặt ngoan độc, chính là hán tử lúc đầu có vết sẹo dài trên mặt. xem tại Truyện Full
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, đầu tiên là nhìn qua phía trong hành lang một chút, sau đó bắt đầu đi về phía cửa cầu thang, khiến cho Trương Dương kinh ngạc chính là, trên tay hai người kia cư nhiên không có súng, trên tay mỗi người chỉ là một chủy thủ sắc bén lóe ra hàn mang….
Chủy thủ là hung khí, chủy thủ bề ngoài thoạt nhìn xấu xí so với dao bầu thoạt nhìn dọa người lực sát thương còn mạnh hơn, một người bị khảm hơn chục đao đều không nhất định sẽ chết, mà chủy thủ thường thường một kích trí mạng, người ta vào lúc tập kích, thường thường trong ý thức sẽ công kích chỗ có diện tích lớn nhất trên thân thể địch nhân, vị trí trái tim và bụng đều là nơi chủy thủ công kích dễ dàng nhất, thân thể đối phương những chỗ này thường thường lại là nơi tập trung các cơ quan trong cơ thể trọng yếu nhất, lực chống cự cũng là chỗ yếu nhất, cho nên, càng dễ dàng khiến cho người ta tử vong.
Nếu không phải trong lúc sinh tử đả đấu, rất ít người dùng chủy thủ, chỉ có ở trong quân đội, chủy thủ mới là vũ khí thông dụng nhất, cũng chính là vì cái tính trí mạng của nó.
Đương nhiên, vô luận sức uy hiếp của chủy thú có nhiều như thế nào, cùng với súng so sánh, cơ hồ là nhỏ nhặt không đáng kể đến, lúc thấy đối phương không ngờ dùng chủy thủ làm vũ khí, trong lòng Trương Dương nhất thời một trận vui mừng.
Bây giờ có hai loại khả năng, đầu tiên, lực lượng trung tâm của Mãi Mãi Đề vẫn chưa tới, nhân vật cấp thấp không có súng.
Loại khả năng thứ hai chính là đối phương không muốn dùng súng. Cho rằng không cần thiết phải dùng súng.
Bất kể là loại khả năng nào, đối với Trương Dương đều có hữu ích.
Khoảng cách giữa cửa cầu thang với cửa phòng là khoảng cách năm phòng, có lẽ khoảng mười tám thước.
Mười năm thước!
Mười ba thước!
Khoảng cách càng ngày càng gần, mà hai hán tử đi đứng cũng rất cẩn thận, hán tử trên mặt có vết sẹo dài cả người cơ hồ ẩn ở phía sau người kia.
Bảy thước!
Đột nhiên!
Cửa an toàn bất ngờ mở ra, Trương Dương liền xông ra ngoài, trong nháy mắt khi xông ra ngoài, con dao gọt hoa quả trong tay hóa thành một đạo điện mang bạch sắc hướng yết hầu hán tử cao to kia….Cùng lúc con dao gọt hoa quả bay ra ngoài, thân thể Trương Dương theo sát con dao lao tới…….
"A….." Hán tử cao to đột nhiên gập lưng, trừng mắt lướt qua Trương Dương. Mồm miệng há hốc, vẻ mặt không thể tin nổi, hai tay che chặt yết hầu của mình, con dao hoa quả kia đã ngập đến tận chuôi, máu tươi từ trong khe hỡ bằng đốt ngón tay kia không ngừng tràn ra ngoài, mặc cho hán tử cao lớn che chắn như thế nào đều không cách nào ngăn cản máu tươi chảy ra.
Con mắt Trương Dương không nhìn hắn, sau khi hắn quăng con dao gọt hoa quả kia, gã cao lớn đã bỏ ra ngoài tầm mắt của hắn, đây là động tác hắn mô phỏng trong đầu hơn mấy trăm lần, tuyệt đối sẽ không phát sinh chút sai sót nào. Trong nháy mắt khi con dao gọt hoa quả cắm vào yết hầu gã cao lớn, thân thể Trương Dương mau chóng nương theo con dao gọt hoa quả xông tới trước mặt gã cao lớn, lúc người đang ở sát gã cao to còn có ba thước, thân thể lập tức cúi xuống….
Mục tiêu của hắn là đem con chủy thủ trong tay gã cao lớn rớt xuống. Cái này mới là mục tiêu chân chính của hắn!
Muốn lấy tốc độ nhanh nhất giết chết địch nhân mà không có vũ khí thì không được, mà sau khi mất đi con dao hoa quả, chủy thủ của đối phương lập tức trở thành mục tiêu thứ hai của hắn….
Thân thể Trương Dương tại hành lang huyễn hóa ra vô số tàn ảnh.Trong nháy mắt ngay khi chủy thủ rơi xuống, nó đã được nắm chắc trong tay của Trương Dương, Trương Dương nắm được chủy thủ đột nhiên có một loại cảm giác an toàn, cảm giác tựa nhu một người sắp chết đuối nắm được một đống rơm vậy, bây giờ Trương Dương có một cây chủy thủ trong tay so với người sắp chết đuối vớ được một đống rơm rạ mạnh hơn nhiều lắm!
"!"—Một tiếng…khi Trương Dương cầm chủy thủ, gã cao lớn kia cũng ngã xuống mặt đất. Từ chỗ này lập tức có thể tưởng tượng ra, tốc độ của Trương Dương nhanh cỡ nào.
Chủy thủ cầm được trên tay, đã là mục tiêu kế tiếp rồi.
Đột nhiên!
Thân thể Trương Dương nửa lăn ở trên mặt đất mãnh liệt đứng dậy, tựa như từ dưới đất đột nhiên bốc lên, vị trí đứng dậy đang ở trước mặt gã hán tử có vết sẹo dài, lập tức, thân thể Trương Dương và bả vai gã mặt sẹo cọ sát vào nhau, thân người hướng cửa phòng mạnh mẽ nhào tới.
Ở phía sau hắn, gã hán tử mặt sẹo giơ cao chủy thủ, bộ dáng như sắp đâm tới, nhưng con mắt hắn lại kinh ngạc nhìn phía dưới thân thể mình, thân thể hắn, bị phanh mở một vết rách rất dài, chỗ rách từ dưới bụng thẳng đến ngực, khe hở càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn…….Dần dần, nhìn thấy vẻ mặt gã hán tử mặt sẹo hoảng sợ, ruột mình bắt đầu phòi ra ngoài, máu cùng ruột thành hàng rơi xuống, tay ôm cũng ôm không nổi, hắn ngửi thấy mùi máu tanh, cũng ngửi thấy cả mùi hôi thối……..
"A….."Một âm thanh thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, khi âm thanh này vang lên, Trương Dương đã bổ nhào tới của phòng.
Quả nhiên!
Quả nhiên chỉ có người, tất cả đều không sai một li như là Trương Dương tính toán, lúc Trương Dương xông vào cửa, cái nhìn đầu tiên chính là nhìn thấy một hán tử ngồi ở trên ghế, hán tử đang hút thuốc, vẻ mặt nhàn nhã, khoái chí, lúc hắn thấy Trương Dương xông vào, đầu tiên là si ngốc, tay hướng đến một khẩu súng ở trên bàn trà, đáng tiếc, tất cả đều quá muộn, đừng nói súng vẫn ở trên bàn, cho dù là ở trên tay, thời gian hắn si ngốc đã đủ cho Trương Dương làm rất nhiều việc.
Chủy thủ hóa thành sao băng bắn vào trái tim hắn, tay hắn còn chưa sờ được vào súng, thân thể đã đổ trên tấm thảm, thân thể tứ chi co giật.
Sau khi tay trái bắn ra chủy thủ, tay phải Trương Dương cơ hồ lập tức vồ lấy chén trà đặt ở cửa, cửa lập tức bị cái chân xoay ngược đá một cước đóng lại, tất cả động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát, động tác này, đều ở trong đầu hắn diễn trước mấy chục lần.
Đây không phải ngẫu nhiên, cũng không phải vận khí, người đầu tiên bị giết dùng con dao hoa quả bắn vào yết hầu chính là vì tránh để cho hắn phát ra âm thanh kinh động người ở trong phòng, hơn nữa, bắn vào yết hầu người đó sẽ vô ý thức dùng tay che lại, giống như khi bị người ta bóp cổ tự nhiên sẽ dùng tay ra sức đẩy rời, vậy thì chủy thủ cầm trong tay chắc chắn sẽ rơi xuống, đây đều là kết quả tính toán kỹ càng của Trương Dương.
Từ trên mặt đất đâm lên rạch bụng giết chết tên hán tử mặt sẹo là vì mượn thế thân thể đứng dậy, hơn nữa, lúc tên mặt sẹo theo phía sau tên cao lớn thì chủy thủ trong tay mới giơ lên nửa. Vậy thì, làm một vương giả trong các loại binh khí ngắn, đây là một tư thế đe dọa, mà không phải động tác giết người, bởi vì, nó sẽ cùng với đối thủ sinh ra một khoảng cách, đoạn khoảng cách này đối với loại hung khí chủy thủ này mà nói, không phải là góc độ tốt nhất, nên Trương Dương đã chọn cách mổ bụng.
Mà người ta cảm thấy đau đớn, thần kinh truyền đến đại não phải mất khoảng thời gian một giây. Sau lúc rạch bụng người ta sẽ không lập tức kêu thảm, Trương Dương dựa vào lực trùng kích mà đứng dậy, cơ hồ là ngay lập tức chạy đến cửa phòng, nói cách khác, hắn bắt buộc phải trước lúc tên kia kêu thảm mà phá cửa lao vào. Bằng không, hắn sẽ không có cơ hội thứ hai!
Tiến vào cửa ném chủy thủ cùng vị trí ngồi của đối thủ đều là trong tính toán của hắn, thậm chí, Trương Dương còn chuẩn bị tốt tình huống trong phòng có hai đối thủ, tay phải lúc tiến vào cửa có một cái két, trong két có chén trà và dụng cụ đun nước nóng, vì thế, Trương Dương dùng tay trái phóng chủy thủ, tay phải nắm chén trà, một khi còn có địch nhân, vậy thì, chén trà trước tiên sẽ phóng tới. Trì hoãn thời gian công kích của đối phương…..
Căn phòng liếc qua thấy ngay, ngoại trừ Lưu Bưu bị trói trên đất, rốt cuộc không có ai.
"Đi!"
Dùng dao cắt đứt dây trói trên người Lưu Bưu, Trương Dương lập tức mở cửa sổ, cửa sổ này vốn dùng đinh vít cố định, chỉ có thể mở ra một chút không gian thông gió, nhưng, Trương Dương và Lưu Bưu lúc đi đến đã đem kìm phá bỏ đinh vít của mấy thanh song cửa giả hợp kim này ra ngoài, đây là lo trước khỏi họa.
"Chờ chút,***, không ngờ dám cướp tiền của ta….."
Lưu Bưu cúi người đặt lên trên giường một cái phong thư, lại lấy khẩu súng giảm âm ở trên đó cầm trên tay, lúc đi qua thi thể kia tiện tay lục lọi được một ví tiền cũng đút vào trong túi….
"Vứt súng đi!" Trương Dương lạnh lùng nói.
"Không…."
"Vứt…."
"Nga…" Trương Dương vẻ mặt nghiêm khắc, Lưu Bưu vẻ mặt không cam tâm vứt khẩu súng trên mặt đất rồi bò lên trên cửa sổ.