"Ngươi ngươi….Ngươi không tin ta?" Liễu Ám mở to mắt nhìn Trương Dương.
"Khục….Chúng ta thời gian còn quá ngắn, mới ba ngày, ba ngày ngươi cho rằng chúng ta………"
"Ngươi cho rằng ta đang lợi dụng ngươi, hi vọng ngươi lưu lại?" Liễu Ám cảm giác mũi mình có chút cay cay, hai dòng nước mắt trực đảo quanh.
"Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi." Trương Dương không dứt khoát, nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn tay trắng muốt đang duỗi ở bên ngoài của Liễu Ám.
"Ngươi không thích ta?" Cuối cùng, nước mắt trong đôi mắt không chút tiếng động lặng lẽ rơi xuống.
"Không phải, nam nhân thích một nữ nhân rất dễ dàng, huống chi, ngươi xinh đẹp như vậy, chỉ là……"
"Ta không muốn nghe "chỉ là chỉ là", ta muốn ngươi nói cho ta biết, ta có đẹp không?"
Vẻ mặt Liễu Ám có chút tội nghiệp, đáng thương, một cô gái chủ động bày tỏ đã rất không dễ dàng rồi, mà khi bày tỏ xong lại là cự tuyệt, điều này quả thức là một sự đả kích rất lớn.
"Xinh đẹp!" Trương Dương khẳng định gật gật đầu.
"Ngươi có phải rất thích nhìn trộm ta hay không?"
"……" Da đầu Trương Dương nhất thời tê rần, xem ra, thói quen của mình khiến cho cô gái này hiểu lầm rồi, hắn thích nhìn trộm nữ nhân đâu chỉ riêng mình Liễu Ám, không có một ngàn cũng phải tám trăm.
"Tại sao lại là ta chủ động? Ta là một cô gái….." Liễu Ám thấy Trương Dương không nói gì, nhất thời cao hứng, lại nhắm đôi mắt, đôi lông mi dài cong vút không ngừng run rẩy, Trương Dương thấy thế trong lòng nhảy rộn lên, không thể nghi ngờ, Liễu Ám là một mỹ nữ, thậm chí có thể dùng "tuyệt sắc" để hình dung, ngũ quan thanh tú mang theo nét cổ điển bức nhân, da tay mềm mượt tựa như da tay trẻ em, trắng muốt bóng loáng, lộ ra màu hồng phấn khỏe mạnh, đương nhiên, hấp dẫn Trương Dương nhất chính là sự tinh khiết trong sáng mà kín đáo kia của Liễu Ám.
Cứ mặc kệ thì hơn!
Dục vọng cuối cùng đã chiến thắng lý trí.
Trương Dương nhẹ nhàng hôn lên trên đôi môi đỏ mọng ướt át mà mềm mại kia….Hai đầu lưỡi lập tức quyện vào nhau, hai người ôm chầm, điên cuồng hôn hít, hiển nhiên, Liễu Ám vẫn còn là lần đầu tiên hôn. Căn bản không có chút kinh nghiệm nào, dưới sự phá thành đoạt lũy của Trương Dương, chỉ có thể uốn éo thân thể vô ý thức phối hợp, bộ y phục vốn rất mỏng manh rất nhanh liền bị Trương Dương phá tan, chỉ còn dư lại một đạo phòng tuyến cuối cùng mà thôi.
Ký ức tà ác ở sâu trong nội tâm Trương Dương dường như đột nhiên sống lại. Mỗi một động tác đều tràn ngập kỹ xảo, căn bản không giống như một xử nam mới hai mươi tuổi đầu chưa từng trải qua thế đạo……
Thiếu nữ xinh đẹp vốn chưa có kinh nghiệm nào chịu nổi sự chòng ghẹo như thế, hai núm đồng tiền xinh xắn đỏ bừng, thẹn thùng vô tả khép chặt đôi mắt xinh đẹp, một cử động cũng không dám, cặp chân thon dài trắng như ngọc chẳng biết là ngượng ngùng xấu hổ hay là không chịu nổi sự khiêu khích, chọc ghẹo của Trương Dương mà hồi hộp run rẩy. Lúc này nàng cảm giác được một luồng khí ấm áp chảy bên trong mạch máu, khoái cảm kỳ dị từng đợt từng đợt đánh sâu vào nàng. Tiếng rên rỉ mê người không tự giác phát ra càng khiến cho Trương Dương nhiệt huyết bùng phát.
Rốt cục, hai mảnh màu trắng trước ngực đã bị Trương Dương gỡ xuống. Lộ ra một đôi ngọc phong cao ngất không phải rất lớn nhưng lại rất đều đặn…
Một bàn tay Trương Dương xoa nắn một bên ngọc phong đầy đặn mềm mại thẳng tắp kia, tay hắn nhẹ nhàng mà không vội vàng nắn nắn xoa xoa….từ trong bàn tay truyền đến một trận cương cứng, mềm mại vô bỉ lại tràn nhập nhục cảm mỹ diệu mà co dãn, làm người ta huyết mạch căng cứng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, nhìn những đường cong lả lướt xinh đẹp, gương mặt tú lệ đỏ hồng của Liễu Ám, Trương Dương không khỏi rung động sắc tâm. Ngón tay hắn từ từ duỗi ra, nhè nhẹ dùng hai ngón tay chạm khẽ vào bộ ngực cao vút như núi của Liễu Ám, sau đó khẽ vẽ một vòng tròn trên đó, tìm đến một chỗ tròn tròn nho nhỏ nổi cao lên. Hai ngón tay hắn nhè nhẹ cặp vào mỏm đá mềm mại tuyệt đẹp của Liễu Ám, vừa ôn nhu vừa kỹ xảo xoa xoa, nắn nắn rất nhẹ nhàng. Liễu ám bị cảm giác khác thường từ vùng đất đồi núi đầy mẫn cảm truyền đến khiến cho cả người như bị côn trùng gặm nhấm.
Động tác Trương Dương không dừng lại, tay hắn tiếp tục di chuyển rời xuống dưới……
"Không không…Không được….." Lúc Trương Dương muốn tháo bỏ nốt phòng tuyến cuối cùng ra, Liễu Ám đột nhiên đẩy Trương Dương ra.
Trương Dương không nói gì.Một tay vẫn như cũ nắm lấy đôi ngọc phong mềm mại đầy đặn của nàng, thân thể khom lại chuẩn bị làm một động tác nguyên thủy nhất của con người……
"Trương Dương, van xin ngươi, không được…..Chúng ta hiện tại không được….." Liễu Ám cuộn người lại thành một khối.
Dưới ngọn đèn mỏng manh yếu ớt nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Liễu Ám, Trương Dương tựa như bị dội một gáo nước lạnh. Đột nhiên thanh tỉnh lại….
Mình đang làm gì?
Đang làm gì vậy?
Trương Dương chậm rãi bắt đầu mặc y phục. Từng đồ từng đồ mặc vào, hết sức cẩn thận. Phảng phất như sợ bỏ sót lại đồ gì đó, trên thực tế, hắn đang lợi dụng quá trình này để suy nghĩ, hiển nhiên, vừa rồi bị dục vọng của mình không chế thân thể, mặc dù cũng biết thân thể của mình tràn ngập dục vọng với nữ nhân, nhưng tuyệt đối không phải loại trạng thái mơ hồ như thế.
"Trương Dương…." Liễu Ám xích lõa thân thể, cấp tốc lấy chăn che lại,đáng thương nhìn theo Trương Dương đang đứng dậy đi ra cạnh cửa.
"Xin lỗi." Trương Dương không xoay người, nhưng dừng lại.
"Không không…..Đừng nói xin lỗi…. Trương Dương, ta muốn ngươi ở lại "Quý tộc thành"…."
Trương Dương lắc đầu không nói gì.
"Trương Dương, ta….Ta là….là…lần đầu tiên….rất sợ hãi….ngươi đừng…..đừng đi….cùng ta……ta….ta nguyện ý…." Liễu Ám ấp a ấp úng, vẻ mặt đỏ bừng nói.
"Ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai còn phải làm việc, nếu ngươi không thích ta, ta lưu lại đây còn có ý nghĩa gì nữa?" Trương Dương lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mở cửa, rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Trương Dương……" Nhìn cánh cửa kia đóng lại, Liễu Ám trong nháy mắt nước mắt giàn dụa, "Trương Dương, anh đừng đi…Đừng đi….Em thực sự không phải lợi dụng anh, em thực sự không phải lợi dụng anh….Đừng đi….Em thích anh……"
Đáng tiếc, Trương Dương đã không nghe được tiếng thút thít lẩm bẩm kia.
Lúc Trương Dương đi khỏi cửa, nhất thời bị tình cảnh trong đại sảnh khiến chết lặng cả người.
Chỉ thấy Lưu Bưu và Tiểu Thanh ôm lấy nhau thành một khối, hai người nhiệt liệt hôn hít, hai bàn tay thô ráp của Lưu Bưu lại càng tận tình xoa nắn khu vực phần trên thân thể của Tiểu Thanh………
Cái này, này……Không phải cũng quá nhanh rồi sao?
"Khục khục…" Trương Dương bất đắc dĩ phải ho khan cắt ngang động tác nóng bỏng như lửa bốc lên tận trời của hai người, xem tình hình thì có vẻ như nếu không cắt ngang bọn họ, có lẽ cả đêm nay cũng sẽ không tách ra. "A……..khục khục….Ra nhanh như vậy sao?" Lưu Bưu tách ra, hai cái miệng quyện vào nhau cuối cùng cũng tách ra, phản ứng của Lưu Bưu cũng coi như khá nhanh, không ngờ còn không quên giúp Tiểu Thanh chỉnh trang y phục đã bị hắn vén lên.
"Đi thôi."
Bị Lưu Bưu nói một câu, Trương Dương nghĩ đến lúc vừa rồi ở trong phòng cùng Liễu Ám xích lỏa thân thể thiếu chút nữa thì giống như "bá vương ngạnh thượng cung", nhất thời đỏ mặt.
"Tiểu Thanh, ta đi đây, nhớ kỹ lời ta!"
"Ân ân, Bưu ca ca, ta sẽ nhớ kỹ..." Tiểu Thanh vẻ mặt ngượng ngùng, lại dũng cảm nhìn vào mắt Lưu Bưu.
"Ân, ngoan, hôn một cái nào…Hắc hắc…."
"Ngô………"
Nhìn hai người không chút kiêng dè ôm hôn nhau, cả người Trương Dương nổi da gà, không thể tưởng được Tiểu Thanh lúc bình thường dịu dàng ít nói, nói một câu cũng đỏ mặt này không ngờ lại phóng khoáng như thế, điều này khiến Trương Dương rất bất ngờ.
"Khục khục….."
Rốt cục, thân thể hai người đang quấn lấy nhau cùng một chỗ trong tiếng ho khan của Trương Dương cũng tách ra, một bộ chưa thỏa mãn, vẻ mặt lưu luyến không rời, Trương Dương nhìn thấy thế như muốn giết người, hận không được lập tức chạy đến phòng Liễu Ám, đáng tiếc, chính mình tự ra ngoài, giờ lại bước vào có vẻ như quá mất mặt.
"Tiểu Thanh, ta đi đây." Đi ra ngoài cửa, Lưu Bưu lại quay đầu nói với Tiểu Thanh.
"Ân ân, cẩn thận chút nha." Tiểu Thanh vẻ mặt hạnh phúc, tựa như một thiếu phụ tiễn đưa trượng phu đi xa.
Quả nhiên, chuyện Trương Dương phán đoán lại phát sinh, hai người lại ôm nhau thành một khối, Lưu Bưu cư nhiên đem ma trảo luồn vào trong y phục của Tiểu Thanh, mà Tiểu Thanh không ngờ không chút cự tuyệt nào.
***, thật sự là nhìn không nổi nữa rồi!
Trương Dương buồn bực một mình xuống chỗ ngoặt cầu thang, chờ đủ hai mươi phút mới thấy vẻ mặt Lưu Bưu tràn đầy ngây ngất tự nhiên đi xuống.
"Ngươi lúc nào trở nên lợi hại như vậy?"
Trương Dương rất sầu não, hắn rất hiểu rõ Lưu Bưu, Lưu Bưu tán gái mặc dù là khoác lác ba hoa không biết trời đất, nhưng trên thực tế, Lưu Bưu căn bản không theo đuổi được nữ nhân, muội muội trong trường học nhìn thấy bộ dạng của hắn chỉ sợ trốn không kịp, nào còn dám cùng hắn anh anh em em, trong ký ức của Trương Dương, thân xử nam của Lưu Bưu cũng là mất bởi mấy vị "tiểu thư", còn bo cho "tiểu thư" đó hai mươi nguyên đại dương, trước mặt Trương Dương còn khoe khoang cả mấy tuần liền.
"Ai…….Ngươi không hiểu đâu…" Lưu Bưu hoàn toàn mang vẻ nhìn xa trông rộng.
"Móa!" Trương Dương tức giận, đá một cái vào cái chân khập khiễng của Lưu Bưu.
"Khục khục…Kỳ thật, rất đơn giản, đây chính là " Nhất kiến chung tình" trong truyền thuyết, hắc hắc, ta nói cho nàng, ta là côn đồ, ta là diễn viên nhảy múa trên ngọn đao, biết vậy, nàng liền sùng bái ta, nơi nàng muốn hướng tới nhất chính là giang hồ………"
Trương Dương nhất thời trợn mắt há mồm, điều này cũng được?
Đánh chết hắn cũng không tin Tiểu Thanh ôn nhu hay ngượng ngùng cư nhiên lại sùng bái một tên côn đồ giang hồ.
Nếu Trương Dương biết được hoàn cảnh gia đình của Tiểu Thanh thì lập tức sẽ hiểu, cuộc sống Tiểu Thanh từ bé đến lớn đều là ở trong tầm khống chế của cha mẹ, trong mắt mọi người, nàng vẫn là một cô con gái ngoan, nhưng, chính vì hoàn cảnh gia đình này, trong đầu nàng dần dần hình thành lên tư tưởng chống đối, chỉ là thói quen cùng tư tưởng gia giáo nghiêm khắc không hiển lộ ra ngoài mà thôi.
Sau khi nghe xong những lời lừa tình cùng một chút chuyện xưa về giang hồ của Lưu Bưu, cộng thêm việc uống rất nhiều rượu, sự chống đối trong lòng nàng như là hồng thủy dâng trào, đã phát mà không thể thu lại. xem tại Truyện Full
"Ngươi bảo nàng nhớ kỹ lời của ngươi, là lời gì vậy?" Trương Dương rất tò mò hỏi.