Đương nhiên đây chỉ là nói về một cao thủ quyền cước bình thường. Cao thủ thật sự có thể phán đoán được vị trí xuất đao của một người. Tốc độ của ngươi cho dù có nhanh hơn nữa thì hắn chỉ cần chờ đợi là được. Cho nên nếu nói không có cách nào đỡ được thiếu niên này thì chỉ là nói tới cao thủ bình thường thôi. Trương Dương tin tưởng cho dù là tốc độ của người trẻ tuổi kia có nhanh đến mức một giây một trăm đao cũng không cách nào thắng được vị cao thủ lần trước gặp tại công viên
Bởi vì hắn căn bản không có cơ hội để tiếp cận đối phương. Thực lực cách nhau quá xa, căn bản không thể nào so bì được.
Thậm chí Trương Dương nắm chắc có thể đối phó được người trẻ tuổi này. Tốc độ của hắn nhanh, Trương Dương cũng không chậm. Mặc dù tốc độ của Trương Dương không cách nào so được với người trẻ tuổi kia nhưng năng lực tính toán của tư duy Trương Dương lại càng cẩn mật hơn, cho nên hắn có thể trong thời gian nhanh như điện chớp, phán đoán ra vị trí xuất đao của từng nhát đao của thiếu niên kia. Việc hắn cần làm chỉ là chờ đợi thôii…
"Các ngươi đi đi!" Người thiếu niên kia phất tay về phía mấy người đang ngồi xổm trên mặt đất, rồi kéo tấm ra giường màu nâu phủ lên trên thi thể.
Mấy người đang ngồi xổm trên mặt đất cảm kích nhìn tên thiếu niên kia, rồi dùng chăn quấn lấy thi thể, lại dùng một tấm chăn khác bọc thêm một lớp để ngăn ngừa vết máu thấm ra mặt đất. Sau đó không hề quay đầu lại, khiêng thi thể bỏ đi. truyện được lấy tại Truyện Full
"Ngươi muốn giết A Lý Mộc à?" Trương Dương nhìn mấy người kia đang khiêng thi thể bỏ đi, mỉm cười nói.
"Ngươi có biện pháp sao?" Ánh mắt tên thiếu niên sáng ngời.
"Ài, trước tiên khoan nói chuyện này đã. Ta muốn biết, cảm giác của ngươi đối với lão đại của bọn ngươi thế nào?"
Trương Dương nhìn thanh khoái đao của tên thiếu niên, một kế hoạch to gan điên cuồng dần dần bắt đầu hình thành trong đầu. Xem tình hình buổi hội nghị từ đầu thì thấy lão đại nơi này với đám A Lý Mộc gì đó có thâm cừu đại hận. Nhưng tên lão đại ở đây tựa hồ có chút kiêng kỵ tên A Lý Mộc có Mã Mã Đề chống lưng kia, không dám chính diện nghênh chiến, bằng không cũng không bị người ta giết tới tận sào huyệt như vậy.
"Hắn không phải là lão đại của ta." Trong ánh mắt của tên thiếu niên chợt loé lên vẻ lạnh lẽo sắc bén, một cổ khí phách bạo ngược dâng trào.
"Vậy thì ai là lão đại của ngươi?"
"A Bất Đô, Xuân ca." Tên thiếu niên thả từng chữ. Xem ra hắn rất coi trọng vị Xuân ca này.
Xuân ca! Đột nhiên Trương Dương mừng như điên, vừa rồi trong hội nghị hình như nghe được cái tên này, bởi vì đó dường như chính là cái người trẻ tuổi vô cùng khoẻ mạnh kia. Xem ra kế hoạch của mình lại tới gần thêm được một bước.
"Có người đến." Lưu Bưu đang đứng tại cửa đột nhiên nói.
"Xuân ca…" Tên thiếu niên A Trạch đi tới cạnh cửa nhìn rồi vội vàng hô lớn.
"Ài, không bị thương chứ?"
Chính là hán tử trong hội nghị kia, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ngũ quan phân minh, thân người rất giống Lưu Bưu. Nhìn thấy hán tử to lớn uy mãnh này, Trương Dương đột nhiên có ý tưởng khiến Lưu Bưu cùng hắn bốc đồng đánh nhau một trận.
Nếu như ở thời cổ đại, Lưu Bưu cùng hán tử này khẳng định đều là mãnh tướng tiên phong trên chiến trường.
"Không có gì, Xuân ca, ngươi cũng đã thụ thương rồi." A Trạch nhìn thoáng qua vai của đại hán này. Trên vai có một miệng vết thương thật sâu, còn chưa được băng lại, máu thấm ướt một nửa cái áo khoác.
"Không gì, vết thương nhỏ thôi. Mấy người này là?" Ánh mắt Xuân ca nhìn thoáng qua Trương Dương cùng Lưu Bưu. Vừa nhìn thấy Lưu Bưu, ánh mắt không khỏi sáng ngời, mà Lưu Bưu chỉ cười hề hề, cũng không biết là hắn cười cái gì. Không biết từ lúc nào, thằng khỉ này không ngờ đã giấu khẩu súng đi.
"…. Ta… không biết nữa…" A Trạch ngây người nói: "Nhưng nếu như không phải bọn họ giúp đõ, A Mộc cũng sẽ không bị ta giết chết."
"A Mộc chết rồi à?" Vẻ mặt hán tử rất kinh ngạc, tựa hồ có chút vui vẻ, lại có chút tiếc nuối.
"Ài, ta giết rồi. Nhưng trước đó đã bị chặt tay rồi." A Trạch nói.
"Là ai chặt?" Xuân ca ý thức được, đưa mắt nhìn tới cây dao phay đầy vết máu trên tay của Lưu Bưu.
"Bưu đại gia chém đó. Tên đó trước mặt Dương ca chúng ta rất là kiêu ngạo bướng bò. Bưu đại gia cũng đành sảng khoái, thuận tay chém đứt cánh tay của hắn, giáo huấn hắn một chút." Lưu Bưu khoa trương cười nói.
"Ài, quả là hán tử. Không ngờ hán tử thuộc hạ đệ nhất của A Lý Mộc lại dễ dàng bị phế đi như vậy. Nếu như không phải các người hỗ trợ, A Trạch cũng không thể nào sát tử được A Mộc. Rất cảm tạ!"
Xuân ca nào biết, A Mộc bị khẩu súng của Trương Dương chế trụ rồi mới bị Lưu Bưu chặt đứt đi cánh tay.
"Nói hay, nói hay." Da mặt của Lưu Bưu so với mấy chỗ cong cong của tường thành còn dầy hơn. Hắn tự nhiên là sẽ không nói ra tình huống chân thật.
"À à, nhìn huynh đệ có chút quen mặt. Xem ra, chúng ta quả nhiên có duyên. Hôm nay A Lý Mộc tới đánh lén, không ngờ lại bị hao binh tổn tướng ở nơi này. Ha ha, được! Đại ca của bọn ta ở trên lầu, không bằng mời hai vị lên lầu nói chuyện?" Xuân ca nhiệt tình mời mọc.
"Được!"
Lưu Bưu chưa kịp cự tuyệt, nào hay Trương Dương đã lập tức đáp ứng. Lưu Bưu không khỏi sửng sốt. Nơi này là hang hổ, mấy đứa lâu la mặc dù không nhận ra bọn hắn, nhưng lão đại kia không chừng đã nhìn qua hình của bọn hắn. Vừa rồi vị Xuân ca kia cũng có nói là nhìn quen mặt. Tám phần là đã có thấy qua hình treo giải đầu bọn họ của Mã Mã Đề.
Đương nhiên người bình thường căn bản không thể nào nhận ra được Trương Dương và Lưu Bưu. Dù sao hình treo giải của Mã Mã Đề đều là dựa theo hình tại học trường. Hình này so với bọn họ bây giờ, căn bản là hai tướng khác nhau. Va chạm gần đây đã sớm khiến hai người không còn cái vẻ ngờ nghệch thư sinh khi còn ở học trường rồi. Không phải là người quen thì căn bản không thể nào dựa trên tấm hình mà nhận ra được.
"Xin mời!" Xuân ca cười nói.
"Ài, các ngưòi đi trước đi, ta muốn nói vài câu với A Trạch." Trương Dương phất phất tay nói.
"Được!" Xuân ca vỗ vai A Trạch, rồi nhiệt tình bắt chuyện với Lưu Bưu. Hai người cùng nhau đi về hướng trên lầu.
"A Trạch!"
"Hả?" A Trạch bị mục quang của Trương Dương nhìn, có chút hơi bồn chồn bất an. Người tuổi trẻ này so với hắn không lớn hơn bao nhiêu nhưng cặp mắt dường như có ma lực vậy, khiến hắn có một thứ cảm giác thần bí không nói ra được.
"Ta họ Trương, tên Dương, gọi ta là Trương Dương được rồi." Trương Dương mỉm cười nói.
"Trương…. Dương ca…" A Trạch chần chừ một chút rồi rốt cục vẫn không có kêu thẳng tên Trương Dương.
"Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu." Trương Dương cười nói.
"Nói cái gì?"
"Giết đại ca của đại ca ngươi. Hôm nay là cơ hội tốt nhất. Giết được hắn, người liền có thể sát tử A Lý Mộc!" Trương Dương kề bên tai A Trạch nhẹ nhàng nói.
"A…"
Vẻ mặt A Trạch kinh ngạc nhìn Trương Dương. Mặc dù hắn chỉ nhận Xuân ca là lão đại của hắn, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến sát tử lão đại của Xuân ca.
"Đi thôi, nghĩ kỹ đi."
Trương Dương vỗ vỗ trên người tên thiếu niên thân thể cao lớn này, rồi bỏ đi trước. Đến cuối hành lang thì thấy Lưu Bưu cùng Xuân ca đang nói chuyện vui vẻ. Xem ra hai người rất là tâm đắc.
"Mời… A Trạch, nhanh một chút…"
Xuân ca hô to về phía tên thiếu niên, căn bản là không phát hiện ra tên thiếu niên này đang hồn bất phụ thể, vẻ mặt âm tình bất định, khi thì sát khí lăm lăm, khi thì lại do dự bất định.
Trương Dương từ lầu hai đi lên, cả đoạn đường đều nghe được tiếng đau đơn rên rỉ hừ hừ thống khổ mà lại cố đè nén. Xem ra, lần đột kích này, đối với bọn họ cũng tạo thành đả kích nghiêm trọng.
Trương Dương trước giờ vẫn không nghĩ ra người Tân Cương vì sao tranh đấu với nhau mà đều không muốn kinh động người ngoài. Hôm nay mới phát hiện ra nguyên nhân thật sực. Trên thực tế, người Tân Cương chủ yếu vẫn còn coi Hán tộc làm chủ, nhưng việc buôn bán trên toàn quốc đều phần lớn là do ngưòi tộc Duy Ngô Nhĩ làm. Người Tân Cương làm ăn bên ngoài cơ hồ là không có tiếp xúc với người bản địa, có chuyện gì cũng là tự mình giải quyết. Ngay cả có người chết cũng là tự mình xử lý. Trên toàn quốc, cơ hồ không có thấy qua người Tân Cương đi báo án. Đây là sự thật.
Trên hành lang, thường gặp được một số người bị trọng thương được đưa tới bệnh viện. Trong đó không ngờ có cả nữ nhân… Mọi thứ đều đã yên tĩnh trở lại, rất là yên tĩnh, khiến người hoài nghi là cuộc đột kích vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Cuối cùng cũng lên tới lầu bảy.
Hiển nhiên, cuộc đột kích của đối phương còn chưa lan đến lầu bảy thì đã đụng phải kháng cự mãnh liệt. Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là trên cầu thang của lầu bảy có một cái cửa sắt. Rõ ràng cái cửa sắt này mới là nguyên nhân chủ yếu ngăn cản đối thủ giết tới tận lầu bảy.
Thủ phía sau cửa sắt là vài người tộc Duy Ngô Nhĩ dũng mãnh như cọp. Nhìn thấy Xuân ca lên tới thì bọn họ đều vô cùng tôn trọng gật đầu chào rồi mở cửa sắt. Xem ra, vị Xuân ca này cũng có rất nhiều ảnh hưởng.
Lên tới lầu bảy, Trương Dương cảm giác được tên A Trạch kia đã đi đứng nhanh nhẹn hẳn lên, vẻ mặt nổi lên một tia lãnh khốc, rõ ràng là hắn đã hạ được quyết tâm.
Trương Dương mỉm cười, kết quả này đã sớm nằm trong dự liệu của hắn. Từ cách tên thiếu niên này tự mình trau luyện võ công có thể nhìn ra, đây là một người có tâm chí kiên cường. Hơn nữa, đây cũng là một thiếu niên với dã tâm to lớn đáng sợ. Từ sự không tôn trọng của hắn đối với lão đại của Xuân ca có thể nhìn thấy, trong tâm lý của tên thiếu niên này đã vùi trong đó dục vọng dã tâm bất thuần.
Để cho tên thiếu niên này giết đi lão đại của Xuân ca thì có thể bớt đi một mũi nhọn của thế lực Mã Mã Đề. Từ việc Mã Mã Đề thiên vị A Lý Mộc kia có thể nghĩ ra, vô luận là A Trạch hay là Xuân ca, bọn họ đều rất phản cảm với Mã Mã Đề. Đương nhiên tối trong yếu trong này chính là, ca ca của A Trạch lại chết trong tay của thế lực Cương Độc. Chuyện này cắt đứt khả năng thế lực Cương Độc có thể nhúng tay vào thế lực của Xuân ca. Hiện tại chỉ nhìn vào A Trạch thôi!
Bề ngoài nơi này, trưng bày rất đơn giản. Thậm chỉ có thể dùng chữ chất phác mà hình dung. So với mấy gian phòng ở lầu hai thì khác biệt duy nhất chính là sạch sẽ hơn nhiều. Vách tường cũng được chà rửa qua. Đồ đạc mặc dù không xa hoa, nhưng cũng rất thoải mái dễ chịu.
Một người trung niên cao gầy ngồi trên ghế sofa trông hơi phiền muộn, vẻ mặt xám xịt, tựa hồ tâm tình thật không tốt.