Đồ Thần Chi Lộ

Chương 291: Tìm cách lên bờ?




"Cậu là Trương Dương?"

Trực thăng đáp xuống quân hạm. Bởi vì đây là biển, hơn nữa ba người không phải là quân nhân nên người lái trực thăng đợi đến khi động cơ dừng hẳn mới để ba người hạ xuống. Vừa xuống trực thăng, một quân nhân có lẽ là sỹ quan lớn tiếng quát hỏi.

"Đúng!" Trương Dương lớn tiếng trả lời theo bản năng.

"Cậu là Lưu Bưu?"

"Đúng!" Lưu Bưu hùng hồn đáp.

"A Trạch?"

"Đúng!" Bởi vì ba người bọn họ có chút đặc thù, cho nên khi điểm danh không dám có chút sai lầm nào.

"Được, mấy ngày này, các cậu sẽ do tôi quản."

Sỹ quan nói xong liền chắp tay sau lưng bỏ đi, bỏ lại ba người đứng ngây ra đó.

Chẳng qua sau đó lập tức có một người lính dẫn bọn họ đến phòng trên tàu, chia phòng giúp họ luôn. Lúc này, Trương Dương mới phát hiện người trên quân hạm cũng không phải nhiều lắm, rất nhiều phòng khác để không, chắc do ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Chẳng ai để ý đến ba người bọn họ. Ba người cũng không dám chạy loạn, chỉ ở trong phòng ngủ.

"Trương Dương, vì sao bọn họ không để ý đến chúng ta?" Lưu Bưu buồn bực hỏi.

"Hiện tại bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ, giờ đang có bốn chiếc tàu hàng, mỗi tàu phải bố trí sáu ngừoi, vị chi là hai mươi tư người. Lại còn cả trực thăng làm nhiệm vụ, rồi trực chiến các vị trí trên quân hạm, ai có thời gian rảnh rỗi để ý đến chúng ta? Huống hồ giờ trời đã nhá nhem tối, nghe nói hải tặc thường hành động lúc sáng sớm hừng đông hoặc là lúc nhá nhem tối thế này. Lúc này tầm nhìn giảm xuống rất nhiều, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến hành động của bọn hải tặc."

"Ôi, ta còn chuẩn bị đem quyển sổ này xin đầy chữ ký nữa."

Trương Dương mặc kệ Lưu Bưu, quay lên giường bắt đầu ngồi tu luyện. Hắn cảm thấy dưởi biển dường như ẩ chứa năng lượng thật lớn, sóng biển đánh, nước biển chuyển động, đây đều là một loại thể hiện của năng lượng.

Tiên Đạo Mạn Mạn thần công bắt đầu vận hành, lốc xoáy bên trong thân thể Trương Dương bắt đầu nhanh chóng khuếch tán...

Quả nhiên, ngoài biển năng lượng dị thường phong phú, hơn cả các loại năng lượng trên không trung, chẳng qua rất khó hấp thu được. Các loại năng lượng này không theo quy luật gì, so với năng lượng mặt trời thì là hai khái niệm khác hẳn.

Trương Dương phát hiện, bất kỳ năng lượng nào cũng không thể tinh khiết bằng năng lượng mặt trời được. Khuyết điểm duy nhất của năng lượng mặt trời là quá mỏng manh, do diện tích chiếu sáng lớn. Nếu muốn đem năng lượng mặt trời tụ tập lại người để hấp thụ là cả một quá trình lâu dài.

Đương nhiên Trương Dương nói ở đây không chỉ là năng lượng của riêng mặt trời, mà là của tất cả các tinh tú có khả năng phát sáng. Trên thực tế trong vũ trụ, khắp các ngõ ngách đều có các tinh cầu có khả năng phát sáng, mà ánh sáng này, chính là một loại năng lượng.

Trên trái đất, ngoại trừ lực hút trái đất, đại bộ phận các nguồn khác dều do tác dụng quang hợp sinh ra năng lượng. Cho nên đối với Trương Dương mà nói, không có năng lượng nào so với năng lượng mặt trời tinh thuần và dễ hấp thu.

Ánh mặt trời chuyển hóa thành năng lượng mặc dù giờ còn ít ỏi, nhưng Trương Dương tin tưởng rằng, sau khi chân khí Tiên Đạo Mạn Mạn trở nên hùng hậu, có thể trong nháy mắt đem năng lượng mặt trời phạm vi mười km toàn bộ hấp thu, đó mới chính là "dời non lấp bể" trong truyền thuyết.

Trương Dương hiện giờ có nằm mơ cũng không thể ngờ, từng có người không chỉ chớp mắt hấp thu năng lượng phạm vi hơn trăm ngàn km, thậm chí phạm vi xa đến tận vũ trụ...

Thời gian trôi qua rất nhanh, Trương Dương cảm giác được A Trạch và Lưu Bưu đã ngủ sau. Mấy ngày nay sóng to gió lớn, gần như không có nổi một giấc ngủ ngon.

Đột nhiên!

Trương Dương trong lòng xuất hiện một điềm báo, hắn cảm giác được trái tim mình đang nhảy lên, đây là một cảm giác rất hưng phấn.

Trương Dương không đánh thức Lưu Bưu và A Trạch, nhẹ nhàng rời giường đi lên boong tàu. Trên đó đã tụ tập mười mấy binh lính, đang dùng ống nhòm ban đêm theo dõi bóng đêm mờ mịt phía xa. Có người thì đang kiểm tra lại súng ống, vẻ mặt ai cũng đều hưng phấn.

Mặt biển mờ mịt, nhìn không thấy được gì.

"Cẩn thận chút, đừng có rơi khỏi tàu" Đang lúc Trương Dương đứng nhìn, vị sỹ quan kia đã đi đến.

"Trưởng quan, ngài là Hải quân lục chiến đội à?" Trương Dương đối với quân phục của vị sỹ quan này có chút thắc mắc.

"Ha ha, nhầm rồi, phải gọi là Đặc chiến đội." Sỹ quan cười một chút rồi nói: "Bây giờ có ba chiếc tàu đang rất nhanh muốn áp sát chúng ta."

"Hải tặc?"

"Không xác định được, chẳng qua khả năng cao là thế. Giờ này rất ít người ra biển mà du ngoạn."

"Nếu là hải tặc, vậy phải làm thế nào?" Trương Dương rất muốn biết quân đội Trung Quốc sẽ bảo vệ hàng hóa như thế nào. Hắn nhớ rõ tin tức thường xuyên nói tới quân đội Mỹ bắt được hải tặc, thậm chí còn đánh chìm tàu hải tặc.

"Phải xem tình hình, bình thường thì chỉ là dọa cho bọn chúng chạy đi."

"Vì sao không đánh?"

"Cậu bé, hải tặc không đơn giản như cậu tưởng đâu. Sau lưng bọn họ đều có chỗ dựa to lớn. Cậu dù đánh, cũng chỉ là đánh mấy con cá nhỏ hi sinh, nhưng lại đắc tội với thế lực sau lưng chúng. Nếu như chúng ta bất kể hậu quả mà đánh hải tặc, vậy tàu thuyền của Trung Quốc đi qua vùng biển Somali sẽ càng thêm nguy hiểm, bọn chúng sẽ điên cuồng trả thù."

Trương Dương ngây người, hắn không ngờ hải quân đánh hải tặc mà còn phải tính toán kỹ như vậy, khó trách rất ít có báo cáo về việc đánh tan hải tặc, xem ra hầu hết các nước đều có sự loa ngại này. Vạn bất đắc dĩ cũng chỉ là bắt được hải tặc, rất ít khi tại hiện trường đánh giết. Quả thực đây cũng là một loại đạo lý, hải tặc không phải đánh một tên thì ít đi một tên. Thủ lĩnh thực sự lại chính là ở tren đất liền. Vì lợi ích lâu dài, tốt nhất là chỉ lo bảo vệ tốt tàu hàng của nước mình, không cần phải cùng với hải tặc xung đột trực tiếp làm gì, chỉ tổ mất nhiều hơn được...

"Tằng giáo quan, không ổn rồi!" Một người lính đột nhiên hô.

"Sao?"

"Ba chiếc tàu kia đã nhanh chóng tăng lên thành sáu chiếc, bọn họ đi sát nhau để qua mặt hệ thống ra đa, đến khi lại gần chúng ta mới đột nhiên tản ra, bây giờ sáu chiếc tàu đó đã nhanh chóng chia ra hai hướng đến hai chiếc tàu chở dầu."

"Ha ha, càng ngày càng thông minh. Phát tín hiệu đạn cảnh cáo, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu."

Lúc này Trương Dương mới biết người này hóa ra là một vị giáo quan.

"Viu!"

"Viu!"

"Viu!"

Liên tục ba tiếng nổ vang lên, ba phát đạn tín hiệu bay lên trời chói mắt vô cùng. Trong ánh sáng mà nó tỏa ra, Trương Dương loáng thoáng thấy trên biển có mấy chiếc tàu đang nhanh chóng cắt sóng mà đến.

"Không phản ứng, mục tiêu vẫn lao tới như cũ."

Phía sau, máy bay trực thăng cánh quạt đã khởi động, rất nhanh, trực thăng bay lên trời. Ở trên trời dò xét là khả năng uy hiếp lớn nhất của trực thăng. Vài chiếc tàu nhanh ka lập tức chuyển hướng, biến mất ở mặt biển mênh mông mờ mịt...

Đột nhiên Trương Dương nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng.

Bọn họ lên bờ thế nào bây giờ?

Rõ ràng quân hạm không có khả năng cập bờ tại Somali. Quan trọng hơn, đây là vùng biẻn quốc tế, trực thăng có muón bay lên bờ cũng không được, dù sao Somali cũng là một quốc gia, tự tiện dùng máy bay quân dụng xâm phạm không phận, cho dù hiện giờ Somali đang ở tình trạng vô chính phủ nhưng loại hành động này sẽ khiến các quóc gia khác hoài nghi. Việc này rõ ràng không đơn giản, mà liên hệ đến cả bàn cờ chính trị của đất nước.

"Tằng giáo quan, lúc nào thì chúng ta mới lên bờ được?"

"Nghĩ ra rồi à?" Tằng giáo quan khóe miệng xuất hiện một nụ cười quỷ dị.

"..." Nhìn thấy nụ cười đó, Trương Dương rùng mình, đột nhiên có một cảm giác xấu.

"Tướng quân nói, chỉ cần đưa các cậu đến vùng biển Somali là được, còn lại do các cậu tự tìm biện pháp."

"Hả, chúng tôi.. tự tìm biện pháp." Trương Dương há hốc mồm.

"Đúng vậy, nếu đến lúc sắp ra khỏi vùng biển của Somali, các cậu còn không nghĩ ra biện pháp, chúng tôi đành phải cho các cậu một chiếc xuồng nhỏ, các cậu từ từ tìm đường mà lên bờ."

"Xuồng..."

Trương Dương vẻ mặt đang ngây ngốc đột nhiên như cơn gió lao vào trong khoang thuyền.

"Ha ha ha, nghĩ được tướng quân của chúng ta chiều quá sinh hư sao, các cậu tù từ tìm đường nhé..." Viên sỹ quan huấn luyện cười lớn rồi đi lê boong tàu, mấy người đội viên của Đặc chiến đội ngẩn ngơ nhìn nhau không hiểu chuyện gì phát sinh.

"Lưu Bưu, A Trạch dậy mau, có biến rồi!" Trương Dương chạy về phòng, hung hăng tạt tai vài cái mới đánh thức được Lưu Bưu tỉnh lại. Hắn bây giờ hận không thể dùng... chân đá. Mấy lời viên sỹ quan huấn luyện nói sau cùng, hắn cũng đều nghe thấy được hết.

"Dương ca, khó khăn lắm mới ngủ say được, ngươi làm cái quái gì thế?" Lưu Bưu mơ mơ màng màng mở mắt hỏi.

"Đều tại ngươi đắc tội với Tướng quân, giờ chúng ta đã đến vùng biển của Somali rồi, nếu chúng ta không nghĩ cách lên bờ được, cuối cùng chỉ có thể chèo xuồng mà về đấy."

"Cái gì cơ, xuồng á?"

Lưu Bưu cùng A Trạch trợn mắt kinh hoàng. Bọn họ mấy ngày nay đã phát ốm vì sóng to gió lớn trên biển rồi, nếu bắt họ tự mình chèo xuồng từ vùng biển quốc tế vào bờ, quả thực là... không dám nghĩ đến nữa, ngay cả thần kinh thép như A Trạch cũng biến sắc, vẻ mặt sợ hãi. Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện Full

"Đi thôi." Trương Dương cuống cuồng đeo ba lô, chạy như điên ra ngoài.

"..." Lưu Bưu cùng A Trạch đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng nhảy dựng lên chạy nhanh theo ra ngoài, chẳng còn tâm trạng nào mà ngủ nữa