Một người nói mình có mười tỷ nhân dân tệ không làm cho người ta rung động mấy. Nhưng nếu như một người có tiền cùng lúc huy động mười xe con đắt tiền, hai mươi vệ sĩ, đó là chuyện vô cùng rung động.
Tiền trong mắt rất nhiều người chỉ là một con số. Dù sao không có ai suốt ngày dùng xe kéo mấy chục tỷ ra ngoài khoe khoang. Mà xe con là cách thể hiện tài sản tốt nhất. Mặc dù bây giờ người có tiền cũng có xe, người không có tiền cũng có xe. Nhưng ở Trung Quốc, xe con là tượng trưng cho thân phận.
Bố mẹ Liễu Ám đang rất khiếp sợ.
Đặc biệt là Liễu Ám, nàng mới cách xa Trương Dương có mấy tháng. Mặc dù biết Trương Dương là thiên tài kinh doanh. Nhưng nàng không hề nghĩ đến trong thời gian ngắn mà Trương Dương lại có tài sản khổng lồ như vậy.
Tài chính của Trương Dương bây giờ mặc dù không thể thấy, chẳng qua chỉ cần là người có đầu óc là nghĩ ra được. Một người có thể nuôi hai mươi vệ sĩ da đen phải có thực lực kinh tế mà người bình thường không thể tưởng tượng.
Phải biết rằng hai mươi vệ sĩ da đen đi theo, đây là một số tiền khổng lồ, chỉ riêng ăn cơm, thuê phòng và tiền đi lại đã không thể tưởng tượng.
Gần như tất cả người ở tiểu khu đều đi ra, các bà cô, bà di vây xa xa không dám tới gần. Hai mươi vệ sĩ da đen mặc âu phục đeo kính râm, người cao lớn làm cho người ta rất rung động.
Khi thấy đám người đông đảo bên ngoài, Trương Dương đột nhiên nghĩ đến từ "Khoe khoang"
Khoe khoang, bây giờ mình đang khoe khoang sao? Nghĩ đến đây mặt Trương Dương nóng lên, vội vàng lên xe tránh khỏi ánh mắt của mọi người như nhìn thấy động vật quý hiếm vậy.
Thấy Trương Dương lên xe, tất cả mọi người đều lên xe. Lưu Bưu ôm quyền nhờ mọi người nhường lối. Lần này hắn thật hãnh diện.
Vì điều động mười chiếc xe này, Lưu Bưu tạm thời thuê mười lái xe bản địa. Để cho mười lái xe kia ở lại dưỡng thương.
Trong ánh mắt hâm mộ của cả tiểu khu, đội xe từ từ rời đi. Đương nhiên mọi người có thể tưởng tượng được những người đó sẽ nêm chặt phòng khách nhà Liễu Ám.
Về phần Liễu mẫu giải thích như thế nào, điều này không quan hệ với Trương Dương.
Chơi ở tỉnh hội hai ngày, đi Quất Tử Châu, Nhạc Lộc Sơn, nhà cũ Mao Trạch Đông đều có dấu chân của bọn họ.
Mà hai ngày này quan hệ của Lưu Bưu và Tiểu Thanh đã được xác định rõ ràng.
Về phần quan hệ giữa hai người phát triển đến mức nào mọi người không biết. Chẳng qua một ngày Tiểu Thanh không được khỏe, đi lại có chút khó khăn. Hơn nữa không dám đối mặt với mọi người. Chỉ cần có người nhìn nàng, nàng đỏ mặt đến tận cổ, vẻ mặt xấu hổ làm cho người ta yêu mến.
Một ngày ngắn ngủi, Tiểu Thanh đã xé bộ quần áo mới của mình.
Mà hôm đó Lưu Bưu không có việc gì cứ cười khúc khích.
Những lúc uống nước, Lưu Bưu ngây ngốc đổ nước vào mũi.
Đương nhiên điều này không quan trọng, địa vị của Lưu Bưu và Tiểu Thanh đã thay đổi hoàn toàn.
Sự hung hãn bên dưới vẻ ôn nhu dịu hiền của Tiểu Thanh đã lộ ra.
Không cho phép nhìn chằm chằm phụ nữ khác.
Không cho phép đi chơi gái.
Không cho phép có quan hệ nam nữ không bình thường với người phụ nữ khác.
Không cho phép xem phim AV và vào Web đen.
Trương Dương cẩn thận tính toán, Tiểu Thanh đặt ra hơn mười điều với Lưu Bưu.
Nhưng làm mọi người ngạc nhiên chính là thằng nhãi Lưu Bưu lại đồng ý hết. Hơn nữa mấy ngày liền không vi phạm gì. Tiểu Thanh đã ăn được hắn.
Khi mọi người rời khỏi tỉnh hội, mọi người hỏi Lưu Bưu tại sao lại sợ Tiểu Thanh như vậy. Nhưng câu trả lời của Lưu Bưu làm mọi người chết ngất.
"Các huynh đệ, tao tìm một xử nữ có dễ không?"
"...." Mọi người trợn mắt há mồm.
"Hô hô... nghĩ xem Bưu đại gia mười lăm tuổi đã đi chơi gái. Gần mười năm, mười năm... cuối cùng tao đã gặp được một xử nữ.... Xử nữ, xử nữ... bọn mày thấy xử nữ chưa?" Lưu Bưu đột nhiên thò đầu đến trước mặt Tiểu Lý Tử.
"Chưa" Tiểu Lý Tử cứng lưỡi, yếu ớt nói.
"Mày thấy xử nữ chưa?" Lưu Bưu nắm lấy A Trạch.
"Tao... tao còn nhỏ" Hiếm khi A Trạch uể oải như vậy.
"Trương Dương, còn mày?"
"Khụ khụ... tao... không biết" Trương Dương xấu hổ. Hắn là xử nam, sao có tư cách nói xử nữ.
"Chính là vậy đó, xử nữ rất ít, còn hiếm hơn cả gấu trúc, tao có thể không coi trọng sao?"
"Có lý".
Ba miệng đồng thanh, gật đầu đồng ý.
Mấy hôm đó Trương Dương rất vui vẻ, thả lỏng toàn thân, cả ngày đi chơi với các cô gái trong Quý tộc thành. Nhưng mơ hồ Trương Dương cảm thấy không vui.
Vương Yến như một cây kim trong lòng hắn.
Hắn có dự cảm Vương Yến đang ở tỉnh hội. Hơn nữa nàng biết hắn đã đến.
Nhưng hai hôm đó máy điện thoại di động của Vương Yến luôn ở tình trạng tắt máy.
"Trương Dương, tối nay có hoạt động gì không? Xuân Ca nhiều lần mời chúng ta uống rượu. Hay là chúng ta đi"
Lưu Bưu buồn chán nằm trên ghế. Tiểu Thanh đã hết ngày nghỉ phải về Quý tộc thành làm việc. Sau khi Tiểu Thanh rời đi, Lưu Bưu ngủ đến tận chiều mới dậy. Sau khi dậy liền chạy đến phòng Trương Dương. Chẳng qua thằng nhãi này không hề đề cập đến chuyện đi tìm gái. Phạm vi hoạt động nhỏ đi rất nhiều, Tiểu Thanh cho phép uống rượu và đánh nhau.
"Bọn mày đi đi, lát nữa tao có cuộc hẹn quan trọng"
Trương Dương đang ngồi trước máy tính nhìn giá cả xây dựng. Bởi vì hợp tác với Mao Vân Hoa nên Trương Dương mới quan tâm đến đất đai, xây dựng, hơn nữa còn việc khai thác khoáng sản ở Somali.
Giá cả vật liệu xây dựng thời gian gần đây tăng lên một cách quỷ dị.
Điều này ảnh hưởng rất lớn đến công ty địa ốc mà Mao thị gia tộc lập. Tối hôm nay Trương Dương sẽ gặp mặt Mao Nhân Quốc. Trương Dương đành phải tạm thời bù đắp chút kiến thức về mặt này.
"Vậy thì thôi, mày không đi, không có ý nghĩa. Cùng hai tên trẻ con kia chán bỏ mẹ" Lưu Bưu thất vọng dựa lưng vào ghế.
"Hừ"
"Hừ hừ"
A Trạch và Tiểu Lý Tử nhìn nhau, hừ một tiếng nhưng không làm gì được. Đúng thế, so với Trương Dương và Lưu Bưu bọn họ một người còn nhỏ, một người thiếu kinh nghiệm sống. Nếu để bọn họ ra ngoài tìm hoạt động, có lẽ lựa chọn tốt nhất chính là ăn lẩu và uống bia.
Không có Trương Dương tham gia cùng, ba người khó mà vui vẻ được. Trương Dương nếu có chuyện vậy ba người sẽ tu luyện.
Hiển nhiên lần này cũng vậy. Nghe thấy Trương Dương muốn ra ngoài, A Trạch và Tiểu Lý Tử ngồi xếp bằng trên ghế minh tưởng. Thời gian này bốn người thường xuyên trao đổi, trao đổi không có tư tâm, võ công đã có những đột phá lớn. Đặc biệt là Tiểu Lý Tử, ngưng trọng hơn trước nhiều.
Mà A Trạch thì lại khác, càng bộc lộ mũi nhọn và sự sắc bén. Cả người làm cho người ta có cảm giác thanh bảo kiếm ra khỏi bao, sát khí tỏa ra bốn phía.
A Trạch đã lột xác một lần nữa. A Trạch đầu tiên là nội liễm, sau đó lại bộc lộ ra. Giống như hai trạng thái cực đoan không ngừng tuần hoàn, sinh sôi không ngừng trên người hắn.
Nhìn thoáng qua ba người đang tu luyện, Trương Dương có một tia phiền não.
Nhìn giá cả kim loại trên máy tính, hắn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không tìm ra được là chỗ nào.
Bây giờ kinh tế thế giới đang rất mong manh, đặc biệt là địa ốc, gần như đều đang hỏng. Ngoại trừ những nhà có thực lực hùng hậu như Mao thị, có gia tộc truyền thống duy trì, có ngân hàng làm hậu thuẫn, hầu hết các công ty địa ốc khác đều rơi vào tình trạng nợ nần chồng chất. truyện được lấy tại Truyện Full
Chỉ có tập đoàn Bạch Vân lớn nhất cả nước là phát triển mạnh, bắt đầu phát triển có căn cơ, đầu tư vào các thành phố có kinh tế ổn định, bỏ qua các thị trường chưa ổn định.
Ngoài ra xe hơi cả thế giới cũng gặp phải nguy cơ lớn nhất. Rất nhiều công ty hàng trăm năm lịch sử cũng bị phá sản. Nếu như không có sự can thiệp của chính phủ, Trương Dương tin rằng cả thế giới sẽ có ít nhất năm mươi phần trăm công ty ô tô bị phá sản.
Làm cho Trương Dương cảm thấy quỷ dị đó chính là trong hoàn cảnh này mà giá thép lại tăng mạnh. Xem tình trạng không thể nào áp chế được.
Tại sao lại xuất hiện tình huống này?
Nếu như tăng giá bình thường thì Trương Dương sẽ không chú ý. Quan trọng là ngoại trừ thực phẩm hơi tăng lên, cả thế giới ngoại trừ kim loại ra không có tài liệu nào liên quan đến xây dựng là tăng mạnh như vậy. Mà dầu mỏ có giá ba tám đô một thùng, đang có xu hướng giảm giá.
Vì sao?
Tại sao kim loại lại ngược đời như vậy?
Trương Dương tìm các giao dịch kim loại, không có gì đặc biệt cả. Sắt thép trên thế giới vẫn rất bình thường.
Nhưng tại sao giá sắt thép lại tăng lên rất nhiều so với quặng mỏ?