Đến đúng 12 trưa, hắn thất vọng, hoàn toàn thất vọng rồi, có thể nói, cả thành thị không thể tìm được công việc thời hạn ngắn để có thể kiếm được tiền chi trả sinh hoạt và lộ phí như hắn tưởng tượng.
Đồng thời, Trương Dương nghĩ tới một vấn đề quan trọng, hắn không có chứng minh thư, cũng không có bằng tốt nghiệp, không có hai vật này cơ hồ không có khả năng tìm được công việc, càng huống chi là công việc kiếm tiền trong thời gian ngắn.
Mệt mỏi!
Trương Dương ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi phía ngã tư đường, đói đến mắt ứa ra hoa vàng, trứng gà, bún ăn buổi sáng đã sớm tiêu hóa vào bên trong nhà vệ sinh của Kentuckey rồi,đang lúc Trương Dương từ nhà vệ sinh của Kentuckey ra ngoài thì nhìn thấy từng đợt hương thơm ngào ngạt, vàng óng phát ra từ hamburger và thịt rán, đã chỉ muốn bất chấp tất cả chạy tới cắn hai cái.
Nhìn trên đường phố người đi lại như mắc cửi, Trương Dương từ trước tới giờ chưa từng có cảm giác bất lực giống như bây giờ, khi đọc sách, kinh tế mặc dù túng quẫn, nhưng từ trước tới nay chưa từng vì miếng cơm manh áo mà phải quá lo lắng, đột nhiên trong lúc đó, Trương Dương mới hiểu được sự khó khăn của cha mẹ.
Trong phút chốc cũng tại nơi này, Trương Dương rốt cục cũng sáng tỏ cha mình vì sao phải rời xa tỉnh nhà bỏ hắn một mình ở nhà đọc sách. xem tại Truyện Full
Tất cả, đều vì cuộc sống! Cả đời người, không đúng là vì cuộc sống sao?
Trương Dương thở dài một hơi. Trên đường phố dòng người đi đi lại lại, lại có ai không phải vì cuộc sống?
Đột nhiên, nhìn thấy một loạt các biển hiệu lắp đặt thiết bị lộng lẫy ngoài mặt tiền, Trương Dương con mắt đột nhiên sáng ngời.
Có biện pháp rồi!
Giúp người ta mua quần áo không phải là đường ngắn nhất hay sao?
Các cửa hàng quần áo bình thường, vì để kích thích sự nhiệt tình của nhân viên, đều chắc chắn sẽ khấu trừ phần trăm tương xứng, cấp bậc giá cả y phục càng cao thì phần trăm cũng càng cao, nếu như tìm đến cửa hiệu trang phục thỏa thuận điều kiện, vậy chẳng phải có thể rất dễ dàng thành công sao?
Nghĩ đến đây, Trương Dương đột nhiên có cảm giác vội vã, tựa hồ, bên trong thân thể có một lực lượng vô hình thúc giục hắn đi thực hiện chuyện này.
Cảm nhận được cỗ lực lượng và dục vọng này, Trương Dương không khỏi ngẩn ngơ, hắn quá quen thuộc với loại cảm giác này, cảm giác trong lúc xem sách số học, lúc thấy khẩu Desert Eagle của Lý bá cũng có cảm giác này. Cảm giác mãnh liệt nhất chính là xem "Liên Hoa bảo giám" và cổ tịch.
Chẳng nhẽ, tri thức trong ký ức không trọn vẹn của mình còn có một bậc thầy tiếp thị?
Trương Dương đối với ký ức trong đầu mình vẫn nghĩ mãi không ra, đến bây giờ, Trương Dương trước sau vẫn không rõ ràng được trong đầu mình rốt cục có bao nhiêu ký ức, bởi vì, lúc không cần thì ký ức này cơ hồ không có bất cứ dấu hiệu khôi phục gì, chỉ là một khái niệm mơ hồ.
Trương Dương đoán, người có tri thức và ký ức này khẳng đinh thận phận có nhiều khác biệt, mà người xuất hiện đầu tiên khơi ra cảm hứng đối với số học tính toán hẳn là người ở bên trong tư duy có tinh thần lực cường đại nhất, còn người tu luyện võ công chính là người tiếp theo. Về phần ký ức những người khác, nếu như Trương Dương không cần tới, rất có khả năng cả đời cũng không xuất hiện. Vĩnh viễn phủ bụi kín khắp ngõ ngách nào đó trong đầu hắn.
Đương nhiên, bây giờ Trương Dương đã khẳng định một điều, loại ký ức và trí thức kia, trong lúc cần đều phải học thích ứng một chút, nếu không, căn bản không có cách nào nắm giữ. Giống như tu luyện võ thuât, cho tới bây giờ, Trương Dương vẫn tìm không ra manh mối, mặc dù có ký ức cường hãn, lại không cách nào lý giải chân thật, cái này giống như thấy được, nhưng lại cảm giác không cầm được.
Trương Dương nhẫn nhịn cơn đói bắt đầu ý định ở việc dạo chơi qua các cửa hàng chuyên bán đồ giá cao, chú ý ngữ khí động tác và một ít chi tiết của nhân viên tiếp thị.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng, Trương Dương lại chạy tới hiệu sách đọc qua một chút kỹ xảo về tiếp thị.
Bên trong hiệu sách, Trương Dương giống như một chiếc máy hút bụi công suất lớn, chỉ cần là tri thức cùng với tiếp thị có quan hệ hắn đều đọc, lúc khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, trong lúc hắn tiếp xúc với một ít tri thức tiếp thị, ngay lập tức liền đánh thức tri thức mà từ trước cho tới bây giờ hắn chưa hề nghĩ tới.
Tâm lý học!
Ký ức về tri thức này khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ, bởi vì, hắn từ trước tới nay không có một cảm giác rõ ràng như thế, vô luận là số học, võ thuật hay là tri thức tiếp thị, so với biểu hiện của loại dục vọng này cơ hồ có thể gần như không quan tâm, thật sự là quá rõ ràng.
Một bộ sách tâm lý học không tới hai mươi vạn chữ hắn chỉ cần thời gian năm phút để đọc. Cái này cũng không phải là đọc, mà chính là trực tiếp lật sách, nhưng, điều này đối với Trương Dương mà nói, chính là một phương thức đọc, bởi vì hắn lẩm nhẩm trang sách trong nháy mắt, hắn đã hiểu được những tri thức trên đó.
Trương Dương ở trong hiệu sách điên cuồng đọc sách, nhân viên của hiệu sách giống như nhìn thấy một bệnh nhân tâm thần, may mắn thay, thanh niên trẻ tuổi này còn không có dấu hiệu phát cuồng, cũng không có hiện tượng làm tổn hại bộ sách, nhân viên làm việc cũng chẳng muốn quản đến hắn.
Trương Dương trong lúc này còn hơi đâu quan tâm cái nhìn của người khác, trong đầu của hắn đang điên cuồng tính toán suy nghĩ.
Vì sao lại xuất hiện loại tình huống này?
Tại sao?
Thật sự không thể tưởng tưởng nổi, chẳng nhẽ tinh thần lực người này cư nhiên có thể vượt quá tất cả ký ức phía trước?
Khi Trương Dương đang từ trong hiệu sách ra ngoài thì trước sau đều suy nghĩ vấn đề này, nếu như có ký ức về tâm lý học cường hãn như vậy, vì sao lúc đầu không có chút dấu hiệu nào?
Dựa theo quy luật thì ký ức nào càng cường hãn thì càng được xuất hiện trước tiên, vậy, tâm lý học hẳn phải là xuất hiện trước số học tính toán mà khơi ra dục vọng học tập, nếu như nói ký ức này không cách nào cùng ký ức tri thức đằng trước so sánh, vậy tại sao bây giờ lại có ký ức rõ ràng như thế này?
Giải thích duy nhất chính là, tâm lý học vốn chính là quan hệ tới một môn khoa học tinh thần lực, bởi vì bên trong tri thức tiếp thị cũng có liên quan về phương diện tâm lý học mà khơi ra ký ức tâm lý học, khi trí nhớ đang thức tỉnh, lập tức liền vượt qua những ký ức khác.
Bây giờ,Trương Dương chỉ là ôn lại sơ sơ một chút, liền đã kế thừa tất cả tri thức tâm lý học.
Đương nhiên, nhiều tri thức giống nhau tuyệt đối không dẫn phiền não tới cho hắn, một học giả tâm lý học xuất sắc trong mắt người bình thường cơ hồ ngang với sự tồn tại của thần, hắn có thể hiểu thấu suy nghĩ người ta, có thể thôi miên, trọng yếu nhất chính là, một học giả tâm lý học xuất sắc làm việc tiếp thị, quả thực là như giết gà dùng dao mổ trâu.
Đói quá, đói quá!
Trương Dương cũng không muốn nghĩ đến, kỹ xảo không ép được vào thân, hắn thầm nghĩ nhanh chóng tới công viên tìm Lưu Bưu, trên người Lưu Bưu còn có hai mươi nguyên, trước tiên đối phó cơn đói hôm nay rồi nói tiếp.
May mắn thay, Lưu Bưu còn ở đó, nằm ngủ ào ào ở trên ghế dựa, cái bụng ưỡn lên cao, lộ ra lớp lông ngực rậm rạp, lỗ mũi giống như là đang kéo bễ.
"Bưu ca, rời giường nào…"
"A….ngô….. Rời giường đây… Phải ăn cơm rồi à?"Lưu Bưu đôi mắt buồn ngủ sưng húp, ánh mắt mơ hồ liền trực chạy ra phía ngoài công viên.
"Ta đi mua, tiền đâu?"
"A…..khái khái….. Ngươi không kiếm được tiền?" Lưu Bưu trừng mắt.
"Không….." Trương Dương cảm thấy có chút không ổn.
"Toàn bộ ở chỗ này rồi."
Lưu Bưu gào khóc thảm thiết mang tiền trên người ra, một đồng bốn nguyên.
"Bưu ca, ngươi buổi sáng ăn nhiều như vậy rồi, giữa trưa không thể lại ăn mười sáu nguyên chứ? Dáng người của ngươi, hẳn là cần phải giảm béo đó."
Trương Dương buồn bực tiếp nhận 4 đồng đại dương, dựa theo cách nghĩ của hắn, Lưu Bưu bây giờ đang đau người, rất ít hoạt động, sáng sớm lại ăn nhiều như vậy, bữa trưa nên tùy tiện ăn một ít để cho người khác còn ăn, đã biết vậy mà cư nhiên còn để thừa lại có bốn nguyên.
"Ta ăn một hộp cơm trưa,mười nguyên……."
"Vậy còn sáu nguyên?"
"Ta nhàn rỗi quá, nên ở bên trong công viên mua khẩu súng đồ chơi mất sáu nguyên, chính là cái loại khí cầu này nè…."Lưu Bưu vội vã cúi đầu xuống phía đũng quần.
Trương Dương không nói gì.
Bữa cơm tối, tám cái bánh bao, muốn mua một bình nước khoáng cũng không có tiền nữa rồi, hai người ăn như hổ đói, tiêu diệt hết chỗ bánh bao sau đó không còn biết làm gì chỉ còn biết nhìn đối phương.
"Súng thú vị nhỉ?"
"Là bánh bao tốt hơn hay là khẩu súng đồ chơi tốt hơn?"
"Hắc hắc, ngày mai lão tử sẽ kiếm được nhiều tiền, yên tâm, ngày mai lão tử sẽ kiếm tiền, cho ngươi chơi súng cả ngày,***,không cho phép ngừng lại, để cho lão tử chơi liên tục!"
"Không, ta chán súng rồi."Lưu Bưu vẻ mặt nghiêm túc.
"Vậy người làm gì?" Trương Dương sửng sốt.
"Ta phải ăn bánh bao, ta ăn một cái mất một cái, ta lại ăn thêm một cái lại mất một cái…….."
"ha ha ha………"
Hai người bọn họ không biết, lúc hai người bọn họ tìm vui trong đau khổ, một mạng lưới khổng lồ đã rải rắc khắp cả nước, tấm hình của Lưu Bưu và Trương Dương đã nghiễm nhiên được lưu truyền trong thế giới ngầm, ám hoa Mãi Mãi đưa ra đã đạt mức hai mươi triệu nhân dân tệ.
Đương nhiên, ở trong mắt Mãi Mãi Đề, tính mạng Trương Dương và Lưu Bưu còn không đến hai ngàn nguyên, đưa ra cái giá hai ngàn vạn này hoàn toàn là vì nhi tử, vì nhi tử bảo bối nhất của hắn.
Lúc này, Trương Dương còn ngây thơ cho rằng,rời khỏi tỉnh H là an toàn hơn nhiều…………..
(1) Múa ương ca:Một điệu múa dân gian của Trung Quốc.