Đô Thị Thiếu Soái

Chương 596




Gió núi gào thét ngang qua chùa Hồng Pháp

Vài giây sau bọn vệ sĩ đã có phản ứng lại hai tên nhảy ra truy tìm dấu vết của hung thủ, còn hai người thì đặt Đường Kiến Quốc vào trong xe đưa đi bệnh viện còn người nữa thì gọi điện thông báo cho Đường Vinh, lão đại của Đường gia bọn họ cũng không kịp suy nghĩ xem ai là người hạ thủ nhưng biết rõ nếu Đường Kiến Quốc mà chết thật thì bọn họ nhất định mất mạng.

Tin Đường lão gia bị tập kích nhanh chóng lan truyền tới các cán bộ cấp cao của Đường gia, không đợi Đường Vinh triệu tập bọn họ họp mặt thì năm sáu vị Đường chủ đã mang theo thân tín của mình chạy tới bệnh viện, nhiều năm kề vai chiến đấu đã khiến họ dường như rất ăn ý, tin rằng đêm hôm nay nhất định cần dùng đến chỗ của bọn chúng.

Nhưng cơn ác mộng dường như không hề kết thúc.

Đường chủ Nam Sơn vừa mới mở của đi ra thì viên đạn 5.56 cm được bắn ra từ họng súng của thanh súng trường có tầm sát thương trong vòng sáu trăm mét uy lực tạo ra ở tầm gần dường như bắn vỡ đầu gã, nát sọ óc máu, vô số những thứ đỏ trắng trộn lẫn vào nhau nổ bung trên người gã.

Mấy tên thuộc hạ thấy mặt ướt thì đưa tay lên sờ, một mảng trắng đỏ sền sệt đang chảy trên má mình thì vô cùng phẫn nộ mù quáng bắn trả khắp nới, kết quả cũng có mấy viên đạn bay tới không nát đầu thì cũng xuyên ngực khiến chúng đều chết bên cạnh đường chủ Nam Sơn, trước ngực máu me đầm đìa.

Đường chủ Phúc Điền bước vào trong xe thuộc hạ vừa mới nổ máy bỗng nghe thấy tiếng tí tách mấy người vội lần theo tiếng động. Một lát sau từ ghế sau hiện nguyên âm thanh, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía đèn sau xe sắc mặt của mấy người đều trắng bệch tuyệt vọng, quả bom chỉ còn lại có năm giây.

Đường chủ ở tít xa Long Cương cũng dẫn mười mấy tên thân tín nhanh chóng tiến về phía nội thành, lúc tới chỗ vòng ở sườn núi nào đó mấy viên đạn gào thét bắn tới bánh xe của ô tô mấy chiếc xe lập tức mất cân bằng xiên xẹo đập vào nhau rồi lật đổ phía ven đường lớn. Một lát sau dưới chân núi vang lên vài tiếng nổ lớn.

Chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, cán bộ cấp cao tại Thâm Quyến của Đường gia lập tức chết bảy tám người tuy những cái chết không giống nhau nhưng đặc điểm rõ ràng nhất trong đó là đạn bắn tỉa tầm xa, tin tức được truyền ra ngoài tất cả những cán bộ trung cao cấp của Đường gia đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó Đường Vinh muốn họ phải nghiêm túc canh chừng mỗi đường khẩu của mình.

Bệnh viện thành phố.

Đường Vinh đứng thẳng bên cửa sổ mắt không nhìn vào phòng phẫu thuật mà nhìn xa xăm về phía Thanh Sơn, tuy nhìn không rõ bất cứ cảnh tượng nào nhưng gã xem ra rất có hứng thú so với sự khiếp sợ và lo lắng khi nghe tin Đường lão gia bị tập kích hoàn toàn khác, lúc này gã có vẻ bình tĩnh.

Phía sau là mấy tên thân tín ai cũng cung kính và sợ hãi.

Những sự việc trước tuổi hai hai của gã, ngoài Đường Kiến Quốc ra thì dường như không có ai biết cả, mọi người chỉ biết lúc gã hai hai tuổi là Tổ trưởng Tổ trọng án, nửa năm sau thì được thăng cấp là Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự, một bước lên mây như vậy chỉ có ngoài xung quanh Đường gia chuẩn bị đường sẵn thì nhiều hơn nữa là dựa vào việc gã dốc sức mà lấy về những vinh quang.

Bởi vì trong vòng nửa năm gã đã bắt được mười tám tên tội phạm truy nã bên ngoài, đồng thời bắn chết tám người trong số đó, còn lại mười người thì bị gã âm thầm thả đi, mười tên tội phạm này từ đó phục sát đất, những người bạn hắc đạo trên giang hồ từ đó cũng biết tới một vị cảnh sát thân thủ cực giỏi và nghĩa khí hơn người.

Hai mươi lăm tuổi gã từ bỏ chức vị ở đội Cảnh sát Hình sự và bắt đầu tổ chức "Đường Môn".

Lúc mới bắt đầu "Đường Môn" chỉ có ba đường khẩu hơn ba mươi bang chúng, quản lý ba đường khẩu không có mấy tiền vốn, dẫn theo mười tên tội phạm và và hơn mười bang chúng trải qua nhiều năm chém giết trước sau thâu tóm được mấy chục bang hội trở thành ông trùm phía Nam.

Tài sản của gã thì nhiều không kể siết.

Năm đó những lời gã nói không ai thèm để ý, giờ thì bất luận gã nói cái gì đều là mệnh lệnh.

Liệt Dực đứng cách gã ba mét vẻ mặt cũng rất bình tĩnh.

Hành lang không xa còn có một người đàn ông trung liên nho nhã không tầm thường đứng đó. Ông ta tên gọi Khương Trung là tổng quản mới của Đường gia, từ khi thay thế Đường Sơn Phong đã chết để xử lý mọi việc của Đường gia và Đường Môn, ông vẫn trước sau cần cù tuy không có công trạng gì lớn nhưng ít nhất cũng khiến Đường gia trên dưới gọn gàng.

Nhiều lúc không có gì chính là công.

Không lâu sau, Đường Thiên Ngạo mặc đồ trắng bước vào bệnh viện, thô lỗ đẩy mấy người chặn đường ra, tình cảm của gã đối với Đường Kiến Quốc như là với phụ thân. Vì Đường Kiến Quốc trước là rất cưng chiều gã sau thì thường giáo huấn dạy bảo nên người chưa đến đã lên tiếng:

- Cha à, ông thế nào rồi?

Đường Vinh không nói gì ánh mắt vẫn nặng nề.

Liệt Dực khẽ thở dài quay cái ngời cao vút như cái đinh thản nhiên nói:

- Viên đạn xuyên qua ngực tim bên trái, nếu đổi lại là người khác thì chết là không còn nghi ngờ gì nữa nhưng tim của Đường lão gia lại ở bên phải nên tôi tin không có trở ngại gì lớn các bác sĩ vẫn đang làm phẫu thuật cho ông ấy.

Nói những lời này Liệt Dực cũng không nắm chắc, cho dù không bắn vào tim nhưng đường kính miệng vết thương cũng đủ làm cho người ta đau đớn, huống hồ Đường lão gia đã gần bảy mươi tuổi thân hình già yếu, chỉ sợ gánh thêm thương tích của viên đạn cũng khó có thể đảm bảo là không có những di chứng về sau.

Đường Thiên Ngạo nghiến rắng nghiến lợi hét:

- Là con rùa nào làm vậy chứ? Con đi giết kẻ đó.

Đường Vinh im lặng hồi lâu cuối cùng cũng đã lên tiếng:

- Thiên Ngạo à, việc này để cha giải quyết nhiệm vụ bây giờ của con là chăm sóc ông nội, ông mà tỉnh lại thì người muốn gặp nhất chính là con đấy, các cô của con cũng sẽ nhanh chóng tới bệnh viện thăm hỏi, con có trách nhiệm tiếp đón họ cho tốt. Còn nữa, tối nay con không được đi lung tung, nguy hiếm lắm đấy.

Đường Thiên Ngạo chần chừ một lát cuối cùng mới gật đầu, gã vốn dĩ định đi truy giết hung thủ báo thù cho Đường Kiến Quốc nhưng cảm thấy cha nói cũng không sai, ông nội đang cần mình chăm sóc. Lúc Đường Vinh quay người bỏ đi Đường Thiên Ngạo dường như nhớ ra điều gì đó lớn tiếng hỏi theo:

- Cha, có phải do Soái quân làm không ạ?

Đường Vinh không quay đầu lại thản nhiên nói:

- Làm tốt việc của con đi.

Sau khi nói xong bèn đi ra khỏi bệnh viện, Liệt Dực không nhanh không chậm cũng theo sau, người trung tuổi đi phía sau cũng. Một lát sau mọi người Đường Vinh chui vào xe chống đạn, cửa xe vừa đóng Đường Vinh mở ngay điện thoại, bình tĩnh nói:

- Nối điện thoại tới cục cảnh sát thành phố!

Lại có người dám lén giết các trung cao cấp Đường Môn như vậy, vậy thì tránh đi sự sắc bén của địch, để cảnh sát có thể quang minh chính đại đi xử lý vụ việc, hiệu quả sẽ tốt hơn mình cho người đi điều tra tới hơn chục lần, Đường Vinh chỉ nói vài câu với Cục trưởng là đã cho thấy hết ý đồ, sau khi được đáp ứng liền cho người gửi vào tải khoản của Cục trưởng năm triệu.

Sau khi cúp máy, Đường Vinh mới ngẩng đầu hỏi người trung niên:

- Quản gia Khương, các cán bộ cao cấp của Đường gia tối nay chết và bị thương bao nhiêu người?

Khương Trung đương nhiên nắm rõ được mọi thông tin không chút do dự đáp:

- Chết bốn vị Đường chủ, ba vị Phó đường chủ và sáu anh em tinh nhuệ Đường Môn.

Tuy Đường Môn tổn thất trầm trọng như vậy, dường như khiến các phân đà Thâm Quyến rơi vào tình trạng tê liệt, nhưng Đường Vinh vẫn không hề biến sắc rút điếu thuốc châm lửa hút rồi bình tĩnh hỏi tiếp:

- Tuy phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra truy tìm hung thủ nhưng chúng ta cũng không thể buông lỏng, cho tiểu đội Ảnh âm thầm điều tra.

Tiểu đội Ảnh là cơ quan tình báo của Đường Môn.

Khương Trung vội gật đầu nhận lệnh:

- Vâng!

Đường Vinh búng búng tàn thuốc ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe ngắm cảnh đêm của Thâm Quyến, rồi không chút để ý nói:

- Là ai làm? Có lẽ nào như những lời Thiên Ngạo nói, là do Soái quân làm? Tôi tin việc điều động người của Đường Môn đã bị Sở Thiên phát hiện, tên đó khó tránh khỏi đến khắc chế người trước?

Khương Trung lắc đầu quyết đoán thản nhiên nói:

- Tôi có nghiên cứu qua tài liệu về Sở Thiên, tuy hắn hắn làm việc thủ đoạn hơn người nhưng hắn cũng có nguyên tắc, điều mấu chốt trong đó chính là ân oán giang hồ không liên can tới người thân, hắn không thể nào đem ân oán trút lên người nhà của kẻ thù và cũng không cho phép kẻ thù hại tới người thân của hắn.

- Tương bang và tổ chức Sơn Khẩu cũng dùng phụ nữ của hắn để uy hiếp hắn, kết quả là toàn quân đều bị tiêu diệt.

Trên mặt Đường Vinh thoáng qua nụ cười, đầy hứng thú nói:

- Những thứ này tôi đều biết, nhưng tên tiểu tử đó có thật trước sau đều kiên trì như vậy không? Hơn nữa nghe nói tên đó thuộc lòng binh pháp, hư thật lại vận dụng cả, lư hỏa thuần thanh, nói không chừng chuyện đêm nay lại là hắn làm, muốn mượn nguyên tắc trước kia để thoát thân.

Khương Trung có chút chần chừ một lát sau liền cúi đầu đáp:

- Người giải thích như vậy, trong lòng tôi cũng đột nhiên không nắm chắc nữa. Dù sao tôi cũng chưa hề gặp qua tên Sở Thiên này, mà những phân tích của tôi đều là những việc trước kia, trừ phi để tôi đích thân gặp hắn không thì tôi cũng không phân xét được gì hết.

Đường Vinh hơi suy nghĩ ngẩng đầu hỏi:

- Sở Thiên ở đâu?

Khương Trung trả lời rõ ràng:

- Vẫn đang ở HongKong!

Đường Vinh vứt điếu thuốc ra ngoài thản nhiên nói:

- Vậy chúng ta sẽ đi gặp hắn.

Khương Trung và Liệt Dực đều hơi giật mình:

- Bậy giờ á?

Đường Vinh gật đầu đáp:

- Bây giờ.

Mấy chiếc xe đi nhanh về phía bến cảng thông qua La Hồ.

Quán rượu Mạn Diêu, nửa két bia trước mặt Sở Thiên.

Việc Đường Môn bị tập kích hắn sớm đã biết đầy đủ, Phương Tình đến nguyên nhân Đường Kiến Quốc ngực trái trúng đạn vẫn không chết cũng nói hết cho Sở Thiên, nhưng hắn ngoài việc bảo họ tích cực chẩn bị chiến đấu ra thì thực sự không biết làm gì nữa, giải thích với Đường gia hoặc là truy tìm hung thủ chăng? Rõ ràng là hành vi vớ vẩn buồn cười mà.

Giang hồ nhiều lúc không cần chân tướng mà cần mượn cớ.

Sở Thiên ngồi trên quầy Bar quay người nhìn mọi người nhảy múa điên cuồng trong sàn nhảy phía dưới, còn có bóng đèn nê ông lớn treo tren không ánh sáng nhấp nháy xung quanh chuyển đông chùm tia sáng, có thể nhìn thấy sàn nhảy không có gì ngoài những người đàn ông vây lấy một cô gái xa lạ, cũng có thể hiện ra rõ thân hình lắc lư khiêu gợi của những cô gái.

Một cô gái xinh đẹp gọn gàng lấn tới, khuôn mặt xinh đẹp không quá nhiều son phấn, thoạt nhìn cũng không kém cũng không phải quá đẹp chỉ có thể nói là thanh tú nhưng cùng với nụ cười yếu ớt của cô thì ý nhị của cô dần dần tỏa ra, không tính vẻ đẹp xuất chúng thì khí chất của cô cũng động lòng người.

Cô không hề khách khí ngồi bên cạnh Sở Thiên, đôi mắt trong trẻo tươi tắn còn ôm lấy một bên ba đào một cách cực kỳ điêu luyện, dùng tuyết tắng hấp dẫn ánh mắt của Sở Thiên rồi đôi môi đỏ mọng mê người khẽ chuyển động:

- Em trai à có hứng thú mời chị uống chén rượu được không?

Ngón tay Sở Thiên khẽ rung động thản nhiên nói:

- Không có hứng.

Nụ cười của cô vẫn say lòng người chỉ là giọng điệu hơi chút ai oán đáp:

- Chỉ là uống chén rượu thôi, làm gì mà lạnh lùng thế, tổn thương người ta quá rồi!

Sở Thiên nhếch mép, nói không mở miệng:

- Lên giường thì có hứng thú.

Sắc mặt cô gái hơi thay đổi rồi ngay lập tức trở lại bình tĩnh, không chút ngại ngùng nâng cốc bia của Sở Thiên uống hết sau đó mới nói:

- Em trai đúng là người hào phóng cởi mở, chị rất thích người đàn ông tính cách như em, nào để chị thơm em cái nào, lên giường thôi, đêm nay chị sẽ là của em.

Mắt Sở Thiên hơi lim dim nhưng không thể ngăn được hào quang lóe lên trong lòng, hàn quang như lưỡi dao sắc, cô gái xinh đẹp không khỏi run lên cô cảm thấy đó không phải là ánh mắt của con người, mà là con dao găm sắc bén đâm vào mặt mình rạch vào trái tim mình.

Sở Thiên dựa vào ghế cười nói:

- Đến đây.

Cô thật sự đi lên, đôi môi bao lấy hàm răng tắng như tuyết, hơi thở như lan thơm vào má Sở Thiên rồi mãnh liệt chặn lấy đôi môi của Sở Thiên, nụ hôn khẽ biễn thành nụ hôn nồng cháy, những đỉnh song kịch liệt đánh thẳng vào lồng ngực Sở thiên khiến người ta khí loạn tình mê thật lâu sau mới rời ra.

Tay phải của cô ta vẫn không ngừng vuốt ve người Sở Thiên, bàn tay mềm mại không xương vuốt qua mọi nơi đều tê dại từng mảng, Sở Thiên khẽ cười bót chút thời gian đưa tay cầm chén rượu uống hai ngụm, nhìn người đàn ông với dấu môi của mình uống rượu thân thể cô bỗng cảm thấy động tình.

Cô gái lại hôn tiếp, biện độ so với vừa rồi lớn hơn nhiều, cô còn chủ động đưa hai tay Sở Thiên nhét vào mông mình nhưng cô không dám nhìn vào đôi mắt sung mãn mờ ám đầy khiêu khích kia, nụ cười trên môi hắn vẫn ngả ngớn mà nghiền ngẫm nhưng ánh mắt lại có thể thấy rõ lòng người.

Đôi môi cô dần dần di chuyển tới mắt Sở Thiên, cái mông cũng nhếch lên hấp dẫn, thấy hắn thích thú say mê vẻ hưởng thụ cô gái cười rồi nhắm mắt lại, đôi tay ngọc theo ngực vuốt ve lên trên men dần lên cổ hắn.

Móng tay đỏ tươi lộ ra bàn tay trắng muốt xinh đẹp lạ thường, thấy mà giật mình.

Sở Thiên vẫn nhắm đôi mắt, tay phải cảu cô sờ xuống xương sườn cửa hắn, vừa mạnh mà nhanh. Nếu người tinh mắt nhất định có thể nhìn thấy bàn tay có chớp động lên ánh đao.

Nhưng lần ám sát này nhất định là thất bại, vì địch của cô là Sở thiên.

Tay trái của Sở Thiên từ mông cô ta lập tức được thu lại, nhanh trước nửa nhịp bắt lấy cổ tay cô, mở mắt nhìn cô gái đang kinh ngạc thản nhiên nói:

- Giữa xương sườn thứ tư và thứ năm chỉ cần đưa dao vào vài tấc thì tôi sẽ chết thảm mà không biết tới kêu rên, xem ra cô rất chuyên nghiệp.

Cô gái đặt tay phải lên trước ngực Sở Thiên, giữa ngón trở và ngón giữa kẹp đao mỏng như tuyết, ngón tay thon dài mượt mà của cô lúc này đang đặt trên tim Sở Thiên chỉ cần nhẹ nhàng cắt xuống hành động ám sát của cô đã thành công.

Cô gái khẽ thở dài buông tay cho dao rơi xuống nhưng vẻ mặt không hề uể oải suy sụp, ánh mắt xinh đẹp đọng lòng người, manh theo vài phần ai oán nói:

- Không ngờ Thiếu soái trong truyền thuyết, thật là bất cứ thời khắc nào cũng không quên phòng bị.

Lúc cô nói chuyện, ngón tay trái của cô vẫn nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Sở thiên, vẻ khiêu khích mờ ám vẫn không giảm đi, Sở Thiên mỉm cười đang muốn mở miệng đáp thì đột nhiên móng tay sắc bén nhanh chóng không chút do dự vạch tới cổ hắn.

Sát chiêu liên tục thực sự khiến người ta khó mà đoán được.

Bàn tay mềm mại trắng muốt và móng tay đỏ tươi của cô tạo thành tổ hợp lực xung kích.

Nhưng chưa kịp chạm tới da cổ thì tay cô bỗng nhiên vô lực.

Bởi vì tay của Sở thiên đã ấn vào xương sống lưng cô, một chút khí lực lập tức khiến cô toàn thân yếu đuối, Sở Thiên nhìn cô gái đang cười khổ bất đắc dĩ thản nhiên nói:

- Chỉ cần tôi khẽ xốc xương sống của cô lên thì cuộc đời này của cô nhất định tàn phế, nói đi chủ nhân của cô là ai?

- Thiếu soái vẫn dũng mãnh phi thường như trước.

Liệt Dực như một viên kim cương chói lọi đứng sừng sững dưới ánh đèn.

Không bất ngờ không ngạc nhiên nhưng không dễ để người khác coi thường.

Sở Thiên vỗ vỗ mông cô gái rồi để cô đi, sau đó nhấp nhẹ cốc bia thản nhiên nói:

- Liệt Dực cậu tới để giết tôi à? Với thân thủ của cậu cần gì phải cho phụ nữ tới làm cái trò này trước, tuy cô ta thể hiện sự nồng cháy nhưng khí chất trên người cô ta lại cho thấy rõ cô ta không tầm thường.

- Nên không những không động được vào một sợi lông của tôi, mà ngược lại làm tôi phải nhận ân huệ của người đẹp.

Cô gái lau đi lớp son môi ngượng ngùng nhưng vẫn cười khen ngợi.

Liệt Dực không chút sợ hãi cười cười, bình tĩnh đáp:

- Đều là Thiếu soái biết thương hoa tiếc ngọc, không ngờ không những không trở thành điểm yếu lấy mạng của cậu mà ngược lại càng khiến cậu hiểu rõ hơn về phụ nữ, màn kịch lúc trước có hơi thô ráp nhưng lại cho thấy thực lực kinh người của Thiếu soái thì mục đích đã thực hiện được.

Sở Thiên khẽ cười vứt chai bia lên trên, tuy quay tròn nguy hiểm nhưng sau cùng cũng dừng lại đúng trên mặt bàn, Sở Thiên từ chối cho ý kiến nói:

- Mọi người đều không phải là chính khách nên nói chuyện cứ việc đi thẳng vào vấn đề, cậu tới tìm tôi là để xác minh tin tức hay là tuân lệnh của Đường gia tới giết tôi?

Trong mắt cô gái có vẻ kinh ngạc nhưng không nói gì.

Nghe xong câu nói của Sở Thiên vẻ mặt Liệt Dực trở nên nghiêm nghị, không nặng không nhẹ nói:

- Thiếu chủ chúng tôi muốn gặp Thiếu soái nên cho chúng tôi tới báo trước, gặp với hai mục đích, trước tiên tuy mọi người là quan hệ đối đầu nhưng cũng đều là kiêu hùng trên giang hồ, thức hai cũng tiện đây muốn nghe chính miệng Thiếu soái chứng thực về việc tập kích.

Sở Thiên dựa vào ghế cầm lấy khắn giấy lau miệng, trong mắt ẩn chứa sát khí và sự nghiền ngẫm rồi chậm rãi nói:

- Mở tiệc tiếp đón tôi? Chẳng lẽ Đường Vinh đại ca của Đường Môn đã tới HongKong? Anh ta chẳng nhẽ không sợ Sở Thiên là người đê tiện vô liêm sỉ dùng ưu thế tuyệt đối về số người giữ toàn bộ các người lại HongKong?

- Ha ha ha! Thiếu soái quả thật như vậy thì đã không có thành tựu như hôm nay.

Sở Thiên men nhìn theo âm thanh, hai người tuổi trung liên không nhanh không chậm từ bên cạnh bước tới, tuy Sở Thiên từ trước tới nay chưa từng gặp Đường Vinh nhưng mắt hắn lại khóa chặt phía sau người trung niên, tuy Khương Trung ở phía trước cũng nho nhã phi thường nhưng so với Đường Vinh thì chỉ là viên trân châu bên cạnh kim cương, tuy đắt tiền nhưng cũng là trang sức tương xứng.

Người trung tổi phía sau hiên ngang dáng vẻ hoàn mỹ không gì xoi mói, cơ bắp toàn thân từ trên xuống dưới đều căng tràn sức sống, trong sự lạnh lùng có cả khí chất cao quý khuyết điểm duy nhất là cái mũi cao và cong quá mức khiến ánh mắt vốn sắc bén lại càng thâm thúy khó lường, càng khiến người ta cảm thấy ông ta như kiêu ngạo bẩm sinh.

Không ngoài dự đoán của Sở Thiên, khi gần tới chỗ ghế ngồi Khương Trung tránh sang trái nhường chỗ Đường Vinh phóng khoáng ngồi xuống, cô gái vẫn giữ vẻ trầm mặc vội bước lên mấy bước cung kính chào:

- Đại ca! Tố Tố làm việc bất lực không hoàn thành nhiệm vụ mà đại ca giao phó mong đại ca cứ trách phạt.

Đường Vinh khẽ cười, ánh mắt bình thản nhìn lên mặt Tố Tố rồi an ủi nói:

- Tố Tố không cần phải bận tâm đâu, Thiếu soái là ai chứ? Thua trong tay anh ta cũng không có gì là mất mặt, phải biết là kiêu hùng bá chủ bao nơi đều phải tuân lệnh Thiếu soái, thất bại nhỏ của cô không cần phải để ý ta cũng sẽ không trách gì cô.

Tố Tố cảm kích nhìn Đường Vinh lui sau vài bước rồi rời đi, cô là người thông minh đương nhiên biết cuộc gặp mặt của hai hắc bang lớn nhất Thiên Triều nhất định không có việc gì của mình cũng không nên có chuyện gì của mình hết, ngược lại nếu mình thám thính được nhiều thứ quá thì cái mạng nhỏ cũng không giữ được lâu.

Tuy biết người trước mặt là Đường Vinh nhưng Sở Thiên vẫn mở miệng hỏi:

- Là đại ca của Đường Môn đúng không?

Đường Vinh gật đầu trả lời rõ ràng:

- Chính là Đường Vinh! T.r.u.y.ệthegioitruyen.com

Sở Thiên lập tức nở nụ cười, không ngờ mình và Đường Vinh gặp mặt lại là ở HongKong, càng không thể ngờ là Đường Vinh sau khi Đường Môn bị tập kích thì lại tới tìm mình, hắn vốn cho rằng Đường Vinh sẽ lấy cái cớ này mà vén toàn bộ bức màn tuyên chiến ít nhất thì Đường Vinh cũng không từ thủ đoạn để giết mình.

Đường Vinh thấy Sở Thiên cười thì thản nhiên bóc trần:

- Thiếu soái có thấy kỳ quái không khi mà trong lúc Đường Môn đang loạn Đường Vinh tại sao lại tới tìm cậu?

Sở Thiên gật đầu thành thực chậm rãi đáp:

- Quả thực Đường Môn bị tập kích có phải do Sở Thiên làm hay không ông đều có thê đổ lên đầu Soái quân rồi lấy đó để toàn diện tuyên chiến, tôi tin các nhà lãnh đạo Trung Nam Hải biết tình trạng ngàn cân treo sợi tóc của Đường lão gia cũng sẽ không trách móc gì về sự kích động của ông.

Đường Vinh khẽ cười ánh mắt có chứa vài phần khen ngợi nói:

- Cậu nói không sai, tôi thực ra cũng chuẩn bị làm như thế nhưng tôi cũng nghĩ trước khi khai chiến phải làm rõ chân tướng nên mới tới HongKong, muốn biết từ chính miệng Thiếu soái là vụ tập kích tối này có phải do Soái quân làm hay không để tránh chúng ta đánh nhau người ta lại mừng thầm.

Sở Thiên lại đua tay cầm cốc bia ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, bọt bia rơi xuống đất, sau khi uống hai ngụm mới đáp:

- Tuy câu trả lời của tôi không có ý nghĩa gì nhưng tôi vẫn muốn nói cho ông biết, việc tập kích tuyệt đối không phải là do Soái quân làm, chỉ e bên trong có người muốn khơi mào tranh chấp giữa chúng ta.

Đường Vinh khẽ cười cũng khui chai bia lạnh, ngón tay kẹp ở cổ chai cả miệng chai bị sùi bọt bóng loáng thể hiện nội lực bùng hậu và thân thủ tinh nhuệ của ông sau đó mới bình tĩnh nói:

- Đường Vinh tin những lời Thiếu soái nói, nhưng tên lén lút kia cũng là đồ ngu.

- Soái Quân và Đường Môn sớm muộn cũng có trận quyết đấu, bọn họ làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì hết ngược lại còn để lộ sự tồn tại và ác tâm của chúng.

Trong mắt Đường vinh ánh lên sát khí nóng cháy uống mấy ngụm bia rồi nói:

- Tôi muốn lấy bọn chúng tế đạo trước để bọn họ trả giá cho cái ngu xuẩn của mình.

Sở Thiên giơ chai bia lên cười nói:

- Chúc ông thành công.

Đường Vinh khẽ chạm chai với Sở Thiên rồi cười khổ nói:

- Tôi rõ ràng có thể yêu cầu Soái quân giải thích nhưng giờ lại dễ dàng tin những lời cậu nói chính mình còn truy tìm hung thủ, Thiếu soái cậu nói xem cậu có kẻ địch như tôi thì có phải là rất hạnh phục đúng không? Ít ra tối nay cậu vẫn có thể ngủ ngon.

Trong con người Sở thiên nụ cười khó nói càng sâu xa, giọng nói vẫn bình tĩnh:

- Tuy mọi người đều là kẻ địch nhưng Đường gia ngài cũng lớn tuổi hơn tôi nên những việc nhỏ trước khi khai chiến vẫn là ông giải quyết vẫn hay hơn, nhiều nhất thì tôi cũng không ngăn cản đệ tử Đường Môn phái đi Từ Châu.

Đường Vinh cười sảng khoái nhìn Sở Thiên dầy hứng thú nói:

- Tình báo của Thiếu soái quả nhiên hiệu quả, đến việc tôi có ý đánh Từ Châu cũng đều thăm dò cặn kẽ, giờ thì tôi đã biết khuyển tử Thiên Ngạo còn cả vì sao quản gia Đường Sơn Phong vì sao lại bại trong tay cậu, cậu thực sự rất giỏi.

Sở Thiên cười không nói gì.

Đường Vinh lóe lên nụ cười sâu xa khó lường đầy thâm ý nói:

- Đường mỗ cũng nghe nói Thiếu soái thân thủ trác tuyệt, thuộc hạ cũng là tinh binh mãnh tướng, không biết Thiếu soái có để ý khi đánh vài đườnh cho Đường mỗ xem xem? Dù sao sau khi chia tay đêm nay chúng ta có thể tới chết mới gặp nhau.

Lời nói của ông ta nhẹ nhàng hạ xuống thì Khương Trung chậm rãi tiến lên vài bước, khí tức trên người tăng vọt đồng tử nhắm vào cổ họng Sở Thiên không hề lộ ra chút nào những suy nghĩ trong lòng, lại có cái gì thần bí thâm độc khó lường càng không có một chút liên kết nào với máu thịt trên người người sống hơn nữa dường như lúc nào cũng sẵn sàng công kích.

Gần như cùng trong nháy mắt trong góc chợt xuất hiện một người trẻ tuổi với khí thế cứng rắn đứng che trước mặt Sở Thiên, tay phải của anh ta nắm chắc Hắc đao ánh mắt thâm thúy xa xôi khuôn mặt thì lạnh lùng vô tình, hơi thở nặng như núi toát ra từ người hắn chống lại thế công hống hách của Khương Trung.

Đao của Thiên Dưỡng Sinh vẫn chưa tuột khỏi vỏ khí thế đã khóa chặt lấy ông ta khiến ông ta khó mà nhúc nhích.

Không chỉ Khương Trung vô cùng kinh ngạc ngay cả Đường Vinh cũng biến sắc.

Sở Thiên uống hai ngụm bia dịch người ngồi cho thoải mái rồi không chút để ý cười nói:

- Gần đây tôi tửu sắc quá độ đã khó mà ứng chiến, hay là để người anh em sinh tử của tôi chơi vài chiêu, mọi người thấy thế nào?

Khóe miệng Đường Vinh hơi động suy nghĩ rồi phất tay Khương Trung lui về sau hai bước, sát khi ngút trời lập tức tan đi còn Thiên Dưỡng Sinh cũng lui về bên cạnh Sở Thiên, tay phải vẫn nắm lấy Hắc đao, đó chính là sức mạnh, đó là uy hiếp không có ai lại dám thử Hắc đao của Thiên dưỡng Sinh cho dù đó là tổng quản của Đường gia Khương Trung.

Uống còn nửa chai bia Đường Vinh khẽ thở dài:

- Thuộc hạ của Thiếu soái quả nhiên cường tướng như mây, vị này chắc là bất thế đao thủ Thiên Dưỡng Sinh? Đáng tiếc Đường Vinh lúc đó không ở Thiên Triều nếu không nhất định sẽ tới núi Phượng Hoàng xem trận quyết chiến, đáng tiếc đáng tiếc.

Sở Thiên nhìn Liệt Dực thản nhiên nói:

- Sẽ có cơ hội thôi.

Đường Vinh đứng dậy chỉnh lý lại trang phục nói:

- Thiếu Soái, đêm nay tạm nói tới đây. Ngày mai, trước khi mặt trời xuống núi chúng ta sẽ làm người thời xuân thu, sau khi mặt trời lặn chúng ta là người chiến quốc, nếu cậu chết rồi tôi sẽ dập đầu trước cậu, nếu tôi chết rồi cũng mong được hậu táng.

Thời xuân thu mọi người đều rất chú ý lễ nghĩa khinh bỉ âm mưu quỷ kế, hai nước giao chiến đều là hẹn nơi để đánh cho ra thắng bại nên Tống Công lúc đó nhiều lần có cơ hội đánh lén để dành chiến thắng mà không cần đợi sau khi địch dưỡng sức mới đối chiến, kết quả là bại thê thảm nhưng ông ấy lại nhận được cực kỳ nhiều lời bình luận.

Tới thời chiến quốc lại đổi khác, binh bất yến trá đánh lén hỏa công ly gián cái gì dùng được là dùng, có lẽ cái gọi là đồng minh ngày xưa còn phải gọi là anh em chúng ta uống rượu tâm sự, chớp mắt đã dẫn kẻ thù giết trong đoạt lấy nên thời chiến quốc đánh lại càng đẫm máu.

Không đợi Sở Thiên đáp lời Đường Vinh lại nói thêm:

- Đường mỗ không có yêu cầu nào khác, chỉ hy vọng hai bên giao chiến không họa tới người nhà.

Sở Thiên đưa tay ra trịnh trọng đáp:

- Tôi đồng ý.

Đường Vinh hơi cúi đầu rồi quay người đi về phía cửa.

Đợi sau khi hắn rời đi Sở Thiên quay đầu nói với Thiên Dưỡng Sinh:

- Về kinh!