Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại

Chương 17: Giả Ngu , Giả Ngu a




Tống Kỳ hiện giờ đang rất hoảng loạn không nghĩ đến vừa rồi Hạ Thiên chính là dùng tay không bắt đạn. Tốc độ đó tuyệt nhiên không phải là thứ con người bình thường có thể làm được, rốt cuộc thì người thiếu niên này có lai lịch gì?

Lúc này Quách Kính Minh cùng Nhất Ngạn hai khuôn mặt méo xệch hết sức khó coi, Nhất Ngạn tay cầm súng tay còn lại để lên trán lau mớ mồ hôi đang đổ như tấm !!

" Ngạn ca, anh làm gì vậy? " A Hổ đứng bên cạnh hỏi nhỏ

" Không thấy sao còn hỏi!"

" Cmn, sao này cậu nhất định phải nhắc nhở tôi không nên chọc giận người thiếu niên này! " Nhất Ngạn nuốt nước bọt nói

"......." A Hổ rối rắm

Người thanh niên này ngàn vạn lần đừng đắc tội nếu không hậu quả khó lường.

Hai mắt Cố Duật Hành đỏ ngầu cả người giận đến phát rung, hiện tại ông không sợ tên thiếu niên kia đánh tới đây nhưng cái ông sợ đó chính là sợ hắn đánh chủ ý lên con trai của mình . Quăng cho Tống Kỳ một ánh mắt.

Trước mắt cần phải bảo vệ an toàn cho Dạ Bạch, như vậy ông mới an tâm mà đánh đấu cùng tên kia.

Vùuuuu......

Tống Kỳ truyển khai võ học, thời gian giống như ngưng động chớp mắt một cái đã thuận lợi mang người trở lại. Sau khi đỡ Cố Dạ Bạch ngồi xuống Tống Kỳ trầm mặt nhìn Hạ Thiên đang đứng im ở phía đối diện vị trí cách chỗ Cố Dạ Bạch vừa nãy không xa là mấy. Vì sao hắn ta không ngăn cản?

Cố Duật Hành hơi quỳ xuống xem xét một chút vết thương trên người của Cố Dạ Bạch nhìn đến trên thân toàn bộ điều là máu ,xương tay phải bị gãy khóe miệng còn động lại ít máu tươi mí mắt sưng húp,đôi mắt vô hồn thẫn thờ nhìn ông, ánh mắt Cố Duật Hành cực hạn phẫn nộ quát " Ngày hôm nay ngươi đừng nghĩ sống sót rời khỏi đây ! Tống Kỳ giết chết hắn cho ta! "

Tống Kỳ vốn dĩ là chờ câu nói này, gật gật một cái.

" Thỉnh giáo! " Tống Kỳ nhìn Hạ Thiên nói

Toàn bộ quá trình tên thiếu niên này đánh người hắn đã kịp thời nhớ lại từng động tác và cử chỉ của hắn, hẳn là tên này cũng là một người tu luyện đi. Nhưng đoán mò như vậy không khả quan, trực tiếp giao chiến xem thử trình độ tu luyện của hắn đang ở cấp bậc nào rồi.

Cặp mắt sắc bén, nắm tay nắm chặt những ngọn lửa lại bắt đầu tỏa sáng nhưng lần này khá mờ nhạt, thân thể nhảy một cái khí tức mạnh mẽ lao đến chỗ Hạ Thiên.

Hạ Thiên lui lại hai bước nheo mắt lại theo bản năng né tránh đòn tấn công trí mạng của Tống Kỳ, xoay người thi truyển nội lực một cước đá tới sau cổ của đối thủ nhưng tên này rất linh hoạt điêu luyện ngã người tránh được chiêu thức của Hạ Thiên sau đó hai tay chống xuống đất chân nhấc lên lộn nhào một cái.

Chuyện này là sao? Tại sao khi cùng hắn giao đấu mình lại không thấy có gì bất thường? Hắn, không phải người tu luyện hay sao?

Tống Kỳ khó hiểu!

Đứng dậy, bàn tay đưa lên trước Tống Kỳ dồn toàn bộ sức mạnh của mình chậm rãi thi truyển tuyệt kỹ Hỏa Dương Quyền mạnh mẽ hướng Hạ Thiên đánh tới lần này tuyệt đối không cho Hạ Thiên cơ hội tránh né.

Mà Hạ Thiên cũng không có ý định chạy trốn ,hít một ngụm khí chân lấy đà thân thể nhẹ nhàng bậc nhảy lên không trung phía trước Hỏa Dương Quyền đang mạnh mẽ bay đến Hạ Thiên vung quyền dồn toàn bộ sức lực đáp trả, hai nắm đấm mạnh mẽ chạm vào nhau tạo ra một loạt chấn động nhẹ toàn bộ chim chốc mất phương hướng bay loạn xạ, độ nóng của Hỏa Dương Quyền khiến tất cả mọi người phải nhắm mắt lại, Hạ Thiên nheo mắt sắc mặt hơi đổi một chút nói :" Không ngờ đến, ngươi chính là một Võ đồ! Nhưng mà ta cũng không có ý định chịu thua đâu! "

Hạ Thiên rút tay trực tiếp dùng tốc độ bá đạo đấm mạnh vào nắm tay của Tống Kỳ khiến Tống Kỳ không kịp trở tay bị đánh ngã xuống đất ôm bụng phun ra một lượng lớn máu tươi.

" Là một người tu luyện ngươi phải nhớ lấy một điều. Đừng bao giờ chủ quan với địch nhân, Hỏa Dương Quyền là một trong các tuyệt kĩ lợi hại nhưng để sử dụng thành thạo nó thì không phải chuyện đơn giản. Một khi ngươi nhục chí và phân tâm thì toàn bộ sức mạnh của Hỏa Dương Quyền lập tức vô hiệu! " Hạ Thiên nhàn nhạt nói

" Ngươi, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Ngươi không hề thông qua tu luyện vì sao biết được những điều này? " Tống Kỳ tuy bị thương nhưng ánh mắt vẫnrất sắc lạnh nhìn Hạ Thiên hỏi.

" Ta hả? Ta tên Hạ Thiên, 18 tuổi học sinh của trường học Y Đằng . Cái đó chỉ là ngẫu nhiên nói ra thôi, ngươi đừng bận tâm! " Hạ Thiên giả ngu nói, không xong rồi lúc nãy hình như nói hơi nhiều thì phải giả ngu... giả ngu thôi a!

"......"

Cmn ngươi giả ngu với ta hả?

Cái gì là ngẫu nhiên nói ra? Xem ta là bé con sao?

Tống Kỳ nhất quyết im lặng, hắn giả ngu ta còn nói được cái gì đâu!

Nhất Ngạn nhìn thấy sắc mặt bằng mặt không bằng lòng của Tống Kỳ thì muốn cười nhưng mà cố nhịn xuống, nhưng khi nhìn Hạ Thiên thì toàn thân rùng mình trong đầu suy nghĩ cũng mai người thiếu niên này là lão đại hiện tại của bọn họ chứ nếu không thì không biết đã bị đánh ra thành cái dạng gì nữa rồi.

Khoan... lần trước ở quán bar không phải bị đánh xém chút đi tìm diêm vương uống trà hàn huyên tâm sự hay sao?

Bất quá lúc đó cậu ta không có đáng sợ như vậy!!

Tuy bề ngoài có vẻ là một tên thư sinh yếu ớt nhưng ít ai biết được bên trong chính là một ác ma.

Cố Duật Hành cúi đầu nhặt lên cây súng rơi trên mặt đất ,hung hăng bóp cò dường như hắn chưa chấp nhận được sự thật. Lúc Hạ Thiên tay không bắt đạn hắn không phải là không nhìn thấy mà là không muốn tin, một con người làm sao có thể làm được? Quá phi lí, hắn cho rằng Hạ Thiên là do mai mắn lần này một lượt bốn viên đạn bắn ra, tốc độ xé gió sắc bén định hình trái tim của Hạ Thiên bay tới.

.......

......

.....

Tống Kỳ chờ đợi...

Quách Kính Minh hồi hộp....

Nhất Ngạn sốt ruột.....

Cố Duật Hành cười lạnh ,xem lần này ngươi có thoát được hay không!

" Ông nghĩ rằng tôi là do mai mắn mới bắt được 3 viên đạn kia? "

" A..! " Cố Duật Hành khuôn mặt trắng bệch nhìn Hạ Thiên đang đứng ngay bên cạnh , cổ cảm giác mát lạnh truyền đến giống như là lưỡi dao... đúng là lưỡi giao!

" Thế nào? Bây giờ muốn chết kiểu gì? Có 36 kiểu ông tự chọn đi! " Hạ Thiên âm trầm lạnh lùng nói

Ây trời ơi.....

Tống Kỳ, Nhất Ngạn, Quách Kính Minh đỡ trán.......

" Sao vậy ? Tôi có nói cái gì không đúng sao? " Hạ Thiên ngơ ngác

" Lão đại a, 36 kiểu là của cái kia! " Nhất Ngạn nhắc nhở

" A, ta nhầm.. khụ! " Hạ Thiên @@ ho khan( kiếp trước không hề tiếp xúc với nữ giới nhiều nên chuyện này cực đại khờ khạo)

" Ngài còn cái nhầm nào bá hơn hay không? " Nhất Ngạn không biết nên cười hay nên khóc

" Hạ Thiên, coi chừng! " Quách Kính Minh đột nhiên quát lớn

Xoát....

Không có gì xảy ra....

" Chắc tôi chưa nói với ông rằng thân thể này là bất tử đúng không, Cố Duật Hành? "

" Mày, mày không phải là người! " Cố Duật Hành tay rung rẩy buôn dao găm xuống .

" Ây, tôi không phải người vậy thì là cái gì hả? "

" Mày, mày....! " Cố Duật Hành vô tận sợ hãi không nói được cái gì.

Tay Hạ Thiên dùng lực máu tươi ở cổ bắt đầu chảy ra, Cố Duật Hành đau đớn nhăn nhó nhìn Hạ Thiên miệng tạo ra những âm thanh khực khực.

" Làm ơn... làm ơn tha cho ông ấy một mạng! " Tống Kỳ cùng Cố Dạ Bạch đồng thời nói

Hạ Thiên trầm mặt.