Mang xe trở lại biệt thự ổn thỏa rồi mới tự mình đi bộ về nhà.
Số khổ mà! Có xe mà không được khoe, haizz!
Từ biệt thự An Vương về đến nhà anh cũng không quá xa, đi một lát liền tới rồi.
Về đến cửa, bên trong nhà một giọng nói thanh thúy trong trẻo vang lên :" Này là con tự nguyện, xin bác đừng từ chối! "
Di chuyển bước chân vào nhà, đảo mắt nhìn người phụ nữ ngồi ở sofa khóe miệng nhếch lên.
Tới nhanh như vậy??
"Có chuyện gì vậy mẹ? "
Lâm Thục Mẫn như thấy được cứu tinh, lập tức nói :" Cô gái này muốn đầu tư vào công ty của chúng ta, nhưng mẹ không đáp ứng, mẹ có nói cách nào cô ấy cũng không chịu đi. "
" Đây là lòng tốt của người ta mà, sao mẹ không chấp nhận? " Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh bà.
" Biết là vậy. Nhưng là công ty của chúng ta chỉ là một công ty thủ công nhỏ, nhìn đến sắp tới nó cũng không trụ được bao lâu , đầu tư vào không phải là thiệt thòi cho cô ấy hay sao? " Lâm Thục Mẫn cũng đã nói qua điều này với cô gái kia nhưng có điều cô gái kia không có lung lay ý định.
Một cái ánh mắt nhìn tới.
Cô gái mỉm cười :
" Cũng được, nếu bác không đáp ứng thì hiện tại bác trả lại con 50 triệu cái kia mấy ngày trước đã gửi đi! "
" Cái gì? Số tiền kia là do cô gửi? "
Lâm Thục Mẫn ngạc nhiên.
Quả thật mấy ngày trước bà đã nhận được một bưu phẩm, ban đầu còn tưởng là cái gì không ngờ tới vậy mà bên trong toàn là tiền mặt. Ngoài ra còn có một lời nhắn.
" Tấm lòng nhỏ, mong bác đừng chê! "
Vỏn vẹn chỉ có một dòng chữ duy nhất, chẳng hề để lại danh tính gì. Bà cũng không muốn sử dụng đồ không rõ nguồn gốc ( ý là tiền trên trời rơi xuống rất nguy hiểm, không nên sử dụng) ,nhưng vì hiện tại công ty đang thiếu hụt nguồn vốn không có đủ tiền để chi trả lương cho nhân viên đúng hẹn nên bà đành chịu, bất đắc dĩ phải dùng.
Số còn lại bà đã sử dụng mua thêm vật liệu làm thủ công .( Rất nhiều hình thức thủ công nên ta sẽ tạm thời không kể ra , vì ta cảm thấy nó không quan trọng lắm)
Cô gái gật đầu.
Lâm Thục Mẫn khó xử, nếu bây giờ trả tiền lại thì bà không thể . Nhưng còn......
" Haizz.. thôi được rồi, ta đáp ứng cho cô đầu tư! " Hiện tại bà không còn cách nào khác.
Cô gái che miệng cười, đứng lên.
" Tốt. Vậy con xin phép về trước! "
" Tôi tiễn cô! " Hạ Thiên nói, sau đó đứng lên theo cô gái ra ngoài.
Bên ngoài
" Cô làm rất tốt. Lát nữa tôi sẽ chuyển cho cô 200 triệu, lấy chúng trước giúp mẹ tôi tìm nguồn hàng đáng tin cậy một chút! " Hạ Thiên thoải mái nhìn đài phun nước cách đó không xa nói.
" Được, tôi biết phải làm sao! "
Nói xong, liền rất nhanh rời đi.
Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô ,Hạ Thiên cong môi cười. Mộc Ngân Nhi kiếp trước tôi không nắm giữ được cô để cô thuộc về người khác, nhưng kiếp này cô nhất định phải là người của tôi.
-----------------------------
" Giám đốc, bên công ty đối tác đang ra sức chèn ép chúng ta , hắn nói, nếu không giải quyết sớm chuyện tiền nong thì....! " Thư ký chạy vào hấp tấp nói.
Một cô gái với mái tóc màu nâu sẫm, đôi mắt xinh đẹp cùng chiếc mũi cao vút làm người ta ghen tị. Làn da trắng nõn, mềm mại như da em bé vậy, cô mặc một chiếc váy đỏ kèm theo là một chiếc áo sơ mi trắng thanh tao nhẹ nhàng mà quyến rũ.
Khuôn mặt có vẻ mệt mỏi, nói :" Không hay rồi. Nếu chuyện này còn tiếp diễn e là công ty sẽ phải phá sản! "
" Giám đốc, cô không còn cách nào khác sao ? Đúng rồi, ngân hàng.. cô vay họ thử xem sao? "
" Ta đã thử. Nhưng tình hình công ty không mấy khả quan nên bọn họ không đáp ứng! " Nữ giám đốc phong trần mệt mỏi ngồi xuống sofa nói .
Rốt cuộc cô vì cái gì mà khổ sở như vậy?
Cô chẳng qua không muốn nương nhờ địa vị thôi mà? Cô muốn bản thân có được sự thành công từ chính năng lực của mình chứ không phải là nhờ gia thế.
Vì cái gì mà hết lần này đến lần khác gia tộc lại cứ cấu kết với Cao Vỹ chèn ép cô??
Tên Cao Vỹ bỉ ổi kia, hắn vì muốn cô làm vợ hắn mà đã cực công tạo ra cái bẩy này để cô nhảy vào... Nghĩ rằng như vậy thì cô sẽ chạy đến mà nhờ cậy sự giúp đỡ của hắn hay sao? Hừ, mơ tưởng!
Reng... reng...
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Số lạ?
Quấn quýt nữa ngày, cuối cùng nhấc máy.
" Alô! "
" Xin chào cô, Nam Cung tiểu thư! " Giọng nói nam nhân truyền tới có ấm áp cũng có chút lạnh lùng nghiêm nghị.
" Anh là ai? "
Giọng nói này? Cô chưa từng nghe qua !
" Cái đó cho qua đi. Hiện tại cô đang gặp rắc rối đúng chứ? "
Nam Cung Nguyệt nhíu mày.
" Tôi thiết nghĩ anh đã biết câu trả lời rồi chứ? Anh là ai, có mục đích gì? "
" Không cần nóng giận. Tôi chỉ muốn giúp cô vượt qua giai đoạn khó khăn này !" Giọng nói êm tai ,làm người ta muốn nghe mãi.
" Giúp tôi? Anh gạt ai vậy? "
Nam Cung Nguyệt hiển nhiên là không tin.
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
" Tôi không gạt cô. Trước mắt cô cần thanh toán lương tháng cho toàn bộ nhân viên để trấn an tin thần của bọn họ đi đã! " Người đàn ông nói.
" Não anh bị úng nước à? Biết rõ công ty tôi kinh tế đang khó khăn còn kêu tôi trả lương?Tôi đào đâu ra số tiền lớn như vậy?"
Nam Cung Nguyệt buồn bực , không biết cái người bên kia có được bình thường không nữa?
Phốc...
Người đàn ông tức đến đỏ cả mặt.
Nhịn xuống nói :
" Cô.. tôi có thể giúp cô! "
Ha, đùa dai như vậy sao?
" Được được, nếu anh có 2 tỷ thì nói chuyện tiếp. Ngoài ra nếu anh có được 2 tỷ thì tôi sẽ cho anh 60% cổ phần của công ty đem anh thành cổ đông lớn nhất! "
Nam Cung tiểu thư tuyên bố
Người đàn ông nghe thấy, cười nhẹ.
" Trước xem tài khoản của mình một cái! "
Nam Cung Nguyệt ngờ vực, mở máy tính ra kiểm tra. Sau khi các ngón tay thành thục làm việc trên bàn phím một lát thì tài khoản lập tức hiện ra .
Nhìn đến số tiền hiện tại là.... 2 tỷ? Không.. không phải chứ?
" Sao hả? Nhớ giữ lời hứa của mình đấy nhé! Haha" Người đàn ông cười đắc ý
" Vì sao giúp tôi? "
" Nhiều lời. Mau xử lý công việc đi, tôi cúp máy trước đây! "
Người đàn ông vội vàng tắt máy.
Buông điện thoại xuống, còn chưa kịp định thần thì một cô nhân viên chạy vào dáng vẻ hấp tấp thở dốc nói :" Giám đốc, ông chủ Lưu bên công ty đối tác đến gặp cô! "
" Mời ông ta vào! Hân, cô ra ngoài đi! "
Nam Cung Nguyệt tâm trạng lúc này thực tình có chút rối bời, người nam nhân đó vì sao lại giúp cô??
Đi vào là một tên béo ục ịch, hắn nhìn cô có vẻ sợ sệt, không hung hăng giống như trước kia.
Hắn nói :" Nam Cung tiểu thư, xin lỗi cô thời gian qua đã gây khó dễ cho cô rồi. Đây là 1 tỷ, xem như đền bù tổn thất bấy lâu nay chúng tôi đã gây ra. Tôi đi trước! "
[Gọi giám đốc Nam nghe hơi kì nên mình thay Nam Cung tiểu thư ]
Hắn để lại một chiếc thẻ bạch kim rồi cấp tốc rời khỏi.
Nam Cung Nguyệt không hiểu gì cả.
Cầm lên tấm thẻ .
" Chuyện này là sao? "
Người đứng phía sau rốt cuộc có cái gì gia cảnh, có thể chống đối lại gia tộc cô cùng gia đình Cao Vỹ thì chắc hẳn là người không đơn giản. Bất kể thế nào trước mắt hắn ta chính là không có ác ý, hiện tại hắn ta chính là lão bản ( ông chủ) của cô.
Một lão bản bí ẩn!
-----------------