Đô Thị Trọng Sinh Vị Vua Trở Lại

Chương 45: Tốt Hay Xấu




Cả căn phòng bao trùm lấy sự tĩnh mịch và mùi máu tươi hòa lẫn vào nhau tạo ra một không khí cực kì bức người.

Lưu Chí trên thân ghim một con dao nhọn nằm trơ trội giữa căn phòng nhìn sao cũng có cảm giác bất an và lo lắng tột cùng.

Nam Cung Nguyệt cắn răng, cảm giác bất an đang chiếm lấy tâm hồn cô và sự sợ hãi đang thay nhau hiện hữu trong đầu. Đứng trước mắt là Tử Lam Phong, ông trùm buôn súng ống đạn dược...năm nay hắn 32 tuổi nhưng vẻ bề ngoài tương đối trẻ , toàn thân phát ra khí chất khó có ai sánh bằng quần áo vest đen trắng phối rất thuận mắt, khí thế phong độ có vài phần phóng túng và tùy hứng nhưng cũng không kém phần lịch lãm. Ánh mắt sắc bén thu hút có thể làm điêu đứng mọi cô gái.....

Bên cạnh hắn còn có 2 người đàn ông khoảng chừng 25 đến 26 tuổi, mang kính râm che hết nửa khuôn mặt. Toàn thân tỏa ra một cỗ khí nguy hiểm khiến người ta không rét mà rung !!

Nhìn sang Lăng Dạ, một thanh niên với dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng mỏng hờ hững buông thả hai cúc áo lộ ra làn da tinh tế và đầy mỹ cảm. Nam Cung Nguyệt bĩu môi, rốt cuộc có phải là đàn ông không ? Da đẹp như vậy, muốn bao nhiêu phụ nữ ganh tỵ chết đây?

Nhưng mà, cái bộ dáng này....

Sao hắn có thể ra tay hung ác như thế? Dáng người này để ngắm còn chấp nhận được, nói dùng dáng người tuyệt mỹ này đi đánh nhau cũng quá kinh dị a.

Lăng Dạ đã nói, bất cứ ai động đến tiền của hắn đều phải chết? Đây là có ý gì? Hắn đang ám chỉ đều gì?

Người phía trước là Tử Lam Phong, Tứ gia cai quản Thiên Đô vậy mà Lăng Dạ dám ở trước mặt giết người của ông ta một cái chớp mắt cũng không có khẳng định sau lưng phải có hậu thuẫn vô cùng chắc chắn. Nếu không Lăng Dạ có mười cái mạng cũng không gánh nổi hậu quả, phiền phức là vô cùng nhiều!!

Huống hồ gì bên cạnh Tử Lam Phong hiện giờ còn có hai nhân vật vô cùng có sức ảnh hưởng ở giới hắc đạo Thiên Đô, Lăng Dạ dù ít hay nhiều cũng có phần e dè hơn....

Tử Lam Phong nheo mắt.

Phía sau một thân ảnh bước lên, ánh mắt hắn lạnh lùng mà nghiêm túc thân thể hắn cường trán săn chắc đến từng thớ thịt.

" Không biết ta có vinh dự cùng ngươi đánh một trận? "

Lăng Dạ híp mắt lại, cẩn trọng dò xét người đàn ông phía trước mặt. Tuy hắn ở Thiên Đô khá lâu cũng có nghe qua không ít tay chân thân cận của Tử Lam Phong nhưng đối với người phía trước này hắn cũng không có quá nhiều ấn tượng. Nói chung tất cả chỉ là một đám chó đi theo Tử Lam Phong mà vẩy đuôi thôi!

Trong đầu dần hồi tưởng lại một ít kí ức bị chôn vùi Lăng Dạ nhếch môi :" Không thành vấn đề."

Nhìn thấy Lăng Dạ dễ dàng đáp ứng lời mời, Thập Tam sắc mặt có chút biến đổi một cảm giác khó chịu nổi lên toàn thân khẽ run.

" Vậy xin thỉnh giáo. "

Nhìn khuôn mặt bình thản của Lăng Dạ, Tử Lam Phong không khỏi bất an.

Ngồi trên giường, Nam Cung Nguyệt ánh mắt gắt gao nhìn về phía hai người, trong ánh mắt hiện rõ vẻ khẩn trương cùng thống khổ. Nếu như tại nơi này Lăng Dạ bị đánh bại, đồng nghĩa cô sẽ rơi vào tay của Tử Lam Phong....

Đây hiển nhiên là tin xấu đối với cô !!

Thật lòng mà nói thì, nhìn thấy phong thái ung dung bình tĩnh của Lăng Dạ Thập Tam có chút không chấp nhận được. Hắn dù gì cũng là người bên cạnh Tứ gia , dù là người bình thường hay là người của Tam gia Nhị gia cũng phải nể hắn 3 phần đằng này một tên vô danh tiểu tốt lại đối với hắn có thái độ khinh bỉ lạnh nhạt này quả thật cho hắn một sỉ nhục quá lớn.

Đứng cạnh Tử Lam Phong còn có một người, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Lăng Dạ ở đối diện.

Thập Tam làm một cái thủ thế, toàn thân nhàn nhạt phát ra khí lực nóng rực. Thập Tam hít thở, cước bộ dẫm lên mặt đất thân ảnh lao tới phía trước........

Bầu trời đã ngã màu vàng nhạt , một luồng gió khẽ thổi vào cửa sổ làm xê dịch vài sợi tóc của Lăng Dạ, hắn chậm rãi tháo kính xuống lộ ra một cặp mắt đen láy vô cùng lạnh lẽo.

Một Lăng Dạ thư sinh ẻo lả, thoáng chốc đã trở nên sát khí bừng bừng và đầy nguy hiểm.

Không thể tin rằng đây là cùng một người?

Đến Tử Lam Phong cũng bị làm cho bất ngờ.....

Ánh mắt này thuộc về tử thần, đúng vậy, chính là của một tử thần thực thụ.Lăng Dạ một thân băng lãnh, mấy tháng rèn luyện thân thể khiến phản xạ của hắn vô cùng tốt.

Lăng Dạ nhẹ nghiêng người, né tránh đòn đánh của Thập Tam sau đó lấy tốc độ nhanh chóng xoay người lại tay đồng thời xẹt qua bắt lấy bả vai của Thập Tam..... ngay lập tức toàn thân Lăng Dạ như lửa đốt, bàn tay không tự chủ mà rời khỏi người Thập Tam.

" Hỏa Dương Quyền của ta, đã luyện đến thân thể gần như giống với lửa. Ngươi nghĩ mình có thể đánh bại ta sao? "

Lăng Dạ nắm chặt tay, ánh mắt sắc lạnh đầy vô tình. Toàn thân nhiệt khí nổi lên, cước bộ khẽ động bay lên phía trước bàn tay mới nãy đỏ rực đã không còn thấy đâu......

Thập Tam cũng không muốn thất thế, lập tức xông tới.

" Băng Sơn Hỏa Diễm! "

Lăng Dạ lạnh lùng phát ra.

Thập Tam vẫn điên cuồng dùng Hỏa Dương Quyền của mình phi thân tới mà không hay biết đại nạn sắp xảy ra.

Một khí lạnh tràn ngập khắp ngỏ ngách của căn phòng, Nam Cung Nguyệt co rúm trong một góc mà sợ hãi run rẩy.

" Hỏa Dương Quyền truyển khai! "

....

Bang.....

Một âm thanh như phá tan bầu không khí nóng rực cùng lạnh lẽo kết hợp.

Thập Tam mở to mắt nhìn bàn tay mình đang dần bị đóng băng từng mãn nhỏ, Hỏa Dương Quyền theo đó dịu đi vài phần. Ánh mắt Lăng Dạ khẽ đảo, nhiệt khí trong người càng tăng lên... mảng băng càng dày đặc.

Thập Tam trố mắt nhìn mà không thể cử động, khuôn mặt biến sắc nhanh trí dùng hết khả năng còn lại của Hỏa Dương Quyền mà phá tan nát mảng băng rồi lui lại.

Lăng Dạ thu lại tuyệt kỹ, ánh mắt vẫn như cũ lãnh đạm u ám.

" Ngươi quả thật rất khá! "

Thập Tam ý định còn chưa muốn kết thúc trận đấu vừa định tiến lên đã bị Tử Lam Phong ngăn lại.

" Không cần đánh nữa. "

......

Lăng Dạ bộ dáng nhàm chán nhìn Thập Tam giống như hắn không xứng đáng làm đối thủ của mình.

" Tử Lam Phong, tôi không mong trên đất Thiên Đô này sẽ phải cùng ông và người của ông gây sự! "

" Chí khí, tôi đánh giá cao về cậu. Không biết cậu có hứng thú làm người của tôi? "

" Vậy ông có hứng thú làm thuộc hạ của Từ Minh Cửu? "

" Đương nhiên là không!"

" Tốt, đó là câu trả lời của tôi."

.....

Lăng Dạ biết, Tử Lam Phong sẽ để ý đến tài năng của mình cho nên đã sớm chuẩn bị từ trước. Lạnh nhạt từ chối xoay người đi tới bên cạnh Nam Cung Nguyệt đỡ cô đứng dậy rồi đưa người rời đi!

--

" Tứ gia, ngài cho hắn đi dễ dàng như vậy? "

" Ngươi giữ hắn lại được sao? Đồ vô dụng! "

" Thuộc hạ vô dụng, xin lỗi Tứ gia !" Thập Tam cúi đầu e dè.

" Thu thập tàn cuộc, rút lui. "

" Đã rõ! "

-------------

Ngồi trên xe, Nam Cung Nguyệt lẳng lặng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Lăng Dạ nhếch môi, dùng giọng lạnh đến cực độ :" Cô không muốn biết tôi là ai sao? "

" Có! Tôi muốn biết...."

Nam Cung Nguyệt ngập ngừng.

" Cô quá mềm lòng, quá ấm áp... nếu tiếp tục để cô điều hành công ty, e rằng sớm muộn công ty sẽ phải phá sản. "

" Anh nói vậy là có ý gì?"

" Tôi nghĩ cô thông minh. "

Nam Cung Nguyệt ngẩn ra, moi móc lại những mảnh kí ức mà mình đã bỏ lỡ.

" Anh, anh là lão bản của tôi ư? "

Lăng Dạ nhìn đồng hồ, không nói gì gương mặt lạnh lẽo không một chút ấm áp.

...

Thời gian ngồi trên xe như địa ngục đối với Nam Cung Nguyệt, cô không ngờ lão bản của mình lại là một người thanh niên.. ừm, có chút phóng túng lạnh lùng và hung ác như thế này. Đã thế còn rất mị lực nữa, nhưng bất quá hắn ta quá lạnh nhạt...

Có lão bản tài năng, quyết đoán lạnh lùng như này là tốt hay xấu đây?