Độ Tươi

Chương 20




Vưu Tự đậy hộp cơm lại, nghiêm mặt nói với cô: “Hà Tê, khi nào thì em về nhà?”

“Sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?” Hà Tê thu tay lại, trông anh không giống như tình cờ đề cập.

“Bố mẹ em thật sự đồng ý cho em ở chỗ này lâu như vậy sao?”

Anh nhìn ra trong mắt Hà Tê có chút chột dạ, lại nói: “Một hai năm, nói thì dễ, nhưng thực tế không nhanh như vậy. Hôm qua em cũng trải nghiệm thử tình hình ở đây rồi, đó mới chỉ là các bệnh nhân nhẹ. Đây là nghề nghiệp của anh, anh nên gánh loại gánh nặng này, nhưng em thực sự không cần vì anh mà chôn chân ở đây.”

Hà Tê sửng sốt, hỏi: “Hôm nay bác sĩ Lạc đã nói gì với anh?”

Anh do dự một chút, sau đó trả lời: “Ông ấy nói đây là ngõ cụt, bản thân cũng không muốn ở lại đây.”

“Vậy em càng không thể bỏ anh ở đây một mình.” Cô nói, rút một tờ giấy ra lau miệng cho anh, Vưu Tự theo bản năng né tránh, lại bị cô nắm lấy cằm, “Sợ em đánh anh à?”

Anh lắc đầu, đứng dậy, đi đến tủ lấy khăn tắm và quần áo, “Anh đi tắm đã, cả người toàn mùi thịt cừu.”

“Em đi với anh.” Cô cũng đứng dậy theo.

“…Đó là nhà tắm công cộng.”

Hà Tê đi thẳng ra cửa, quay lưng về phía anh nói: “Anh đang nghĩ cái gì vậy? Em đi giặt quần áo!”

Anh cạn lời cười khẽ, lắc đầu với cái tủ quần áo.

Nhà tắm ở tầng một, nam bên trái, nữ bên phải, có hai phòng tắm và một bể thoát nước, có tường và rèm nhựa ở cửa để chắn tầm nhìn, mọi thứ đều nhờ vào tự giác.

Hà Tê bê chậu quần áo bẩn đi đến bồn rửa tay, bối rối nhìn đáy bể đầy cặn, vòi nước bẩn, tấm gương trầy xước mờ đục, còn bóng đèn thì le lói yếu ớt. Cuối cùng cô đành hi sinh cái bàn chải của mình, thở hổn hển cọ sạch bồn rửa tay trước.

Mấy vết bẩn lâu năm thực sự khó tẩy, bàn chải chuyển từ màu trắng sang màu đen, cô còn chưa giặt quần áo đã mệt lử cả người. Bởi vì đổ mồ hôi, tay áo dài lại cứ tuột ra, cô dứt khoát cởi áo ngủ bên ngoài, buộc nó quanh eo, chỉ mặc một chiếc áo lót thể thao cúi xuống chà quần áo bên bể nước.

Tiếng nước xối xả từ phòng tắm nam bên cạnh truyền đến, nước ấm hòa với xà phòng, hương thơm và sương mù cùng nhau khuếch tán, là mùi mà Hà Tê thường ngửi thấy hồi còn nhỏ khi đến nhà tắm công cộng cùng mẹ vào mùa đông, cô mơ màng quay lại thời thơ ấu của mình.

Cô đoán Vưu Tự sắp tắm xong nên đẩy nhanh tốc độ, đang muốn vắt khô thì tiếng nước từ phòng bên cạnh ngừng lại. Cô ngước mắt lên, vừa định lên tiếng hỏi anh tắm rửa xong chưa, thì chợt nhìn thấy trong gương có một đôi mắt chìm vào bóng đêm, xuyên qua ô kính phía sau đang nhìn cô chằm chằm.

Lẽ ra cô phải lập tức ngồi thụp xuống hét toáng, nhưng chính cô cũng không ý thức được. Bởi vì cùng lúc hình bóng kia biến mất, một thứ gì đó bị vùi sâu trong ký ức đang cuộn trào trong cô.

Vưu Tự sắc mặt tái nhợt chạy vào, quỳ một chân trước mặt cô, đỡ lấy cô, khi anh cuống quýt hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô còn chưa lấy lại tinh thần.

Từ góc độ của Vưu Tự, tiếng kêu thảm thiết của Hà Tê kéo rất dài, nghe vô cùng thống khổ và tuyệt vọng, không chỉ đơn thuần là sợ hãi.

Sau khi thanh âm than khóc dừng lại, sự giãy giụa lại biến thành im lặng. Cô ngồi xổm trên mặt đất, những ngón tay dính đầy bọt vẫn mãi run rẩy, nước mắt không ngừng chảy ra từ giữa hốc mắt, giống như cô không thể nghe thấy giọng nói của anh, chỉ có một mình chịu đựng một loại đau đớn kéo dài không thể vượt qua.

Anh chưa bao giờ nhìn thấy trạng thái này của Hà Tê, nên anh cảm thấy hình ảnh trước mắt rất không chân thực.

“Hà Tê, là anh!” Cô nghe Vưu Tự lặp đi lặp lại câu nói này, thấy anh biểu cảm luống cuống, sắc mặt trắng bệch như ánh trăng.

Cô muốn nói không sao đâu, anh đừng lo, nhưng cô không thể phát ra âm thanh nào, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể rơi nước mắt nhìn anh sốt ruột.

Có một việc mà Hà Tê chưa từng nói với ai, kể cả bố mẹ cô.

Hồi lớp 10, cô trọ ở ký túc xá trường, cũng yêu cầu tắm trong nhà tắm công cộng. Có người tắm rửa trước giờ tự học buổi tối, có người tắm rửa sau giờ tự học buổi tối, ít người chọn cách sau hơn, nên tầm 9h30 nhà tắm khá vắng người.



Cô thường tắm rửa trước khi đến lớp với các bạn cùng phòng, nhưng hôm đó đến lượt cô trực nhật, phải dọn dẹp trong thời gian rảnh nên cô phải tự tắm vào buổi tối.

Khi cô nhắm mắt đứng dưới vòi hoa sen, gột sạch bọt trên đầu, cô cảm nhận rõ ràng sau lưng có làn gió lùa vào.

Cô tưởng mình kéo rèm chưa kỹ nên quay người vươn tay định kéo rèm, đúng lúc đó, một bàn tay sờ vào người cô, trượt từ ngực xuống hạ bộ.

Động tác rất nhanh, bề mặt tiếp xúc vô cùng thô ráp.

Cô hoảng sợ lùi về phía sau, va vào van nước, không màng đến cơn đau ở lưng mà điên cuồng gạt đi bọt nước trước mắt. Cô cố nén đau nhức mở mắt ra, ngoài màn không có ai, chuyện vừa rồi giống như ảo giác.

Áp lực nước từ vòi hoa sen trên cao mạnh đến mức khiến da cô bỏng rát.

Nếu là cô của hiện tại, cô nhất định sẽ báo cảnh sát, tìm cách theo dõi, dốc sức tìm ra người đó rồi đăng lên mạng cho mọi người cùng biết, mặc kệ cô cũng bị phơi bày trước mắt công chúng, cuộc đời cô sẽ bị dồn nén vô hạn trong không gian sinh tồn.

Nhưng Hà Tê 16 tuổi khác với Hà Tê 29 tuổi.

Ngày hôm đó cô trở về ký túc xá, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trò chuyện với bạn cùng phòng như thường lệ, đến khi tắt đèn mới chui vào chăn, cắn tay khóc rấm rức.

Cô không biết chủ nhân của bàn tay đó là ai, là nam hay nữ, thân phận ra sao, thậm chí có thật sự tồn tại hay không.

Nhưng người không mặt ấy cứ không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cô trong suốt mười năm.

Thời gian đằng đẵng trôi qua, khi cô sắp quên đi, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể nào quên được.

Cũng không biết qua bao lâu cô mới hồi phục, trên cánh tay truyền đến đau nhức kịch liệt: “Vưu Tự, không có chuyện gì, anh đừng lắc nữa.”

Anh nhíu chặt mày, lập tức buông hai tay đang ôm cô ra: “Em sao thế?”

“Vừa rồi có người ở bên ngoài khung cửa sổ đó, dọa em giật mình.” Cô phát hiện ra áo ngủ quấn quanh eo không biết từ lúc nào đã được bọc lại quanh người.

Sắc mặt anh đột nhiên trở nên hung ác, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh đưa em về phòng trước, sau đó tìm Lạc Dần bảo ông ấy kiểm tra giám sát.”

Hà Tê gật đầu, răng vẫn va vào nhau lập cập, cố gắng đứng dậy cùng anh, nhưng đôi chân không còn sức lực.

Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt không xương khác thường của cô, trong lòng Vưu Tự nhận ra mọi thứ không đơn giản như vậy. Nhưng anh biết có một số chuyện, đương sự không chủ động nói ra đều có nguyên nhân đằng sau, nếu cô không muốn nói, anh cũng không nên hỏi nhiều.

Vì vậy anh không nói thêm câu gì, cũng không để ý đến chậu quần áo kia, chỉ ôm ngang Hà Tê bế ra ngoài.

Cô cũng không nói nữa, ôm chặt lấy cổ anh, nhắm mắt lại, rúc vào trong hõm vai anh, xử lý cảm xúc của mình trong hỗn loạn.

Lạc Dần bị một chậu nước lạnh lớn đánh thức, đầu óc choáng váng, không biết suy nghĩ, chỉ muốn nôn ra.

Mặc kệ là ai tới, ông lăn lộn trên mặt đất ướt sũng, dùng sức chộp lấy cái ống nhổ bên cạnh giường, nôn ra đống đồ vật chua cay trong bụng ra, cũng dính đầy trên mặt đất.

Ông vừa thỏa mãn vừa thoải mái ngẩng đầu lên thì đã bị túm lấy cổ áo, thô bạo không thể phản kháng bị lôi ra cửa, phải bò lổm ngổm trong hành lang.

Ông lại thấy buồn nôn, tức giận oán trách: “Đừng, đừng, đừng! Từ từ đã!” Sức mạnh sau cổ buông lỏng, ông ngã sõng soài trên đất, đầu đầy sao xẹt, mơ màng nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Vưu Tự.

“Ôi, nhiếp ảnh Vưu, cậu làm gì thế!” Lạc Dần miễn cưỡng ngồi dựa vào bức tường bê tông.



Giọng điệu của Vưu Tự lộ ra vẻ tức giận: “Phòng bảo vệ ở đâu?”

“Nơi này làm gì có phòng bảo vệ?”

“Thế bảo vệ đâu? Phòng giám sát ở đâu?”

“Cũng không có nốt.”

Vừa dứt lời, người ra tay đã chỉ vào mũi ông chửi tục, Lạc Dần không ngờ người như anh cũng chửi tục, sợ tới mức thỏ thẻ: “Có chuyện gì vậy…”

“Khu bệnh nhân của các ông thường khóa bằng cửa sắt. Liệu có bệnh nhân nào lẻn ra ngoài được không?”

“Không có khả năng, cửa chỉ mở vào ban ngày để thông gió, hơn nữa chỉ mở cửa hướng ra giếng trời thôi.”

“Vậy chỉ có thể là nhân viên trong ký túc xá đúng không?”

Lạc Dần lờ mờ cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của tình huống: “Cũng không chắc… Thỉnh thoảng vẫn có công nhân xây dựng xung quanh…”

“Trước đây từng xảy ra sự cố nhìn trộm trong nhà tắm chưa?”

“Đúng là từng có… Nhưng tôi không biết cụ thể, trong nhà tắm nam ít có mấy thứ như vậy nên phải hỏi nhân viên nữ…”

“Đồn cảnh sát gần nhất ở đâu?”

“Á? Đừng đem chuyện này giao cho đồn cảnh sát, phiền toái lắm, không chừng bệnh viện còn bị liên lụy.”

Cổ áo lại bị túm, cả người bị xách lên, đầu sắp vỡ ra, ông vội xin tha: “Đừng, đừng, tôi lớn tuổi không chịu nổi cậu đánh đâu, báo cảnh sát cũng được. Nhưng cậu điều tra kiểu gì, bên ngoài tối như vậy… Còn không có chứng cớ gì… Điều tra ra thì sao, tôi đoán cùng lắm là nhìn trộm… Nếu thực sự là bệnh nhân bỏ trốn, anh ta cũng không phải chịu trách nhiệm…”

Vưu Tự giơ nắm đấm lên không trung rồi dừng lại, cảm thấy mình không còn gì để nói với người này nên hỏi thẳng số điện thoại của cảnh sát khu vực để gọi báo án.

Đúng như Lạc Dần đã nói, một mặt, đơn thuần nhìn trộm không vi phạm luật hình sự, cũng không cấu thành tội phạm, cùng lắm là vi phạm “Luật xử phạt quản lý trị an”. Tình tiết nhẹ thì bị giam 5 ngày hoặc nộp 500 tệ tiền phạt là xong. Mặt khác, họ hoàn toàn không thể tìm ra người đó là ai.

Hà Tê nửa tỉnh nửa mê, bị bóng đè quấn thân, nửa đêm lại phát hiện kỳ kinh của mình đến trước hạn. Xử lý xong xuôi, cô quay về giường nằm, trời vừa rạng sáng đã có tiếng gõ cửa. Cô mặc quần áo, đóng cửa tủ, rồi ra mở cửa.

Ánh mắt Vưu Tự có chút mệt mỏi, mặt không cảm xúc, trực tiếp nói: “Thu dọn sạch sẽ rồi anh đưa em về.”

Cô nặn ra một nụ cười méo xệch: “Không sao mà, em đóng hai tấm gỗ che cửa sổ phòng tắm là được. Cả đêm anh không ngủ sao? Quầng thâm dưới mắt lộ rõ rồi kìa.”

“Không được, bây giờ đi ngay.” Anh đi vào phòng, lôi vali dựa cạnh tường ra, kéo cửa tủ tháo quần áo đang treo xuống, bỏ từng cái vào vali.

Cổ tay bị giữ lấy, giọng cô khẩn khoản: “Yên tâm, em không sao, tối hôm qua em có mặc quần áo mà.”

Anh không ngẩng đầu, gạt tay cô ra: “Nơi này quá lộn xộn, em không thể tiếp tục ở lại.”

“Vưu Tự! Em đã nói là không sao mà!” Người trên mặt đất vẫn thu dọn hăng say, giống như một cơn lốc sớm muộn cũng sẽ đến, không thể ngăn cản được.

Vưu Tự yên lặng đứng lên ngồi xuống, đi tới đi lui trong phòng, không ngừng thu thập đồ đạc, mãi đến khi Hà Tê từ phía sau ôm lấy anh.

“Hôm qua em suy sụp không phải vì bị dọa giật mình.”

Giọng nói sau lưng nghèn nghẹn, anh trở thành người duy nhất trên thế giới biết được chuyện đó.