Đồ Vô Sỉ (Phần 1)

Chương 9: Thương tâm (16+)




Edit: Hàn Lạc

Phản bội,

Tựa như lưỡi dao sắc bén,

Lột mở áo ngoài tín nhiệm,

Cắt đứt tình tố dầy đặc,

Đâm thẳng vào khiến máu không ngừng cuộn chảy.

「 Ách……」 Vũ Dung đang ngủ khẽ ngâm, chỗ mắt cá chân cảm giác hơi ngứa , tê tê, cô xê dịch thân mình tiếp tục ngủ say, nhưng cảm giác ngưa ngứa kia, lại từ mắt cá chân chậm rãi di chuyển lên phía trên……

Thật thoải mái! Cô say mê trong mộng đẹp, thỉnh thoảng phát ra tiếng than nhẹ dễ chịu.

Ngải Hoành Kì liên tục dùng đầu lưỡi nóng ẩm liếm hôn cổ chân bạch ngọc của cô, còn bất chợt giương mắt nhìn biểu tình mềm mại đáng yêu tựa như ảo mộng trên mặt cô.

Dưới bề ngoài lạnh lùng của cô, khiến anh không chỉ có một tia ý muốn quý trọng trái tim yếu ớt kia cả đời, còn chôn dấu một cỗ nhiệt tình làm anh mắt mờ thần mê, khiến anh như si như cuồng, không còn là chính mình.

Anh đưa ngón tay thon dài tham tiến lối vào mềm nhẵn, hơi nhẹ nhàng xoay một chút.

「 A!」 Vũ Dung thân thể mềm mại chấn động, run run mở mắt ra, mắt đẹp bịt kín tình dục chống lại ánh mắt nóng cháy của anh.

Thật sự là tên háo sắc! Mỗi ngày giữa trưa đều chạy về đánh lén cô.

「 Bảo bối, em thật nóng, thật nhiều nước……」 Ngải Hoành Kì cúi thấp lẩm bẩm, ngay lập tức đem cái lưỡi nóng rực chụp lên cánh hoa nhỏ của cô…… (=.=’)

「 Ưm……」 Vũ Dung thân mình đỏ bừng không kìm được khẽ rung.

Thấy cô toàn thân nổi lên một màu đỏ ửng mê người, Ngải Hoành Kì say mê nâng cao thân mình, cùng cô đối diện.

「 Có phải muốn anh yêu em hay không?」 Lồng ngực kịch liệt phập phồng của anh vẫn không ngừng cọ xát lên ngực sữa của cô, dục vọng to lớn cũng vuốt ve mật huyệt của cô.「 Có phải không, bảo bối?」

「 A!」Vũ Dung bị trêu chọc tới không thể khống chế bản thân, ngượng ngùng vùi đầu vào dưới cổ anh.

「 Ngoan! Nói 『 Hoành Kì, yêu em 』!」 Anh khàn khàn cổ họng nhẹ nhàng dụ dỗ cô, lấy động tác kích thích khiêu khích cô.

Nhìn anh ngày thường còn tính như một người đàn ông dịu dàng săn sóc, nhưng ở trên giường lại lập tức biến thành một tình nhân bá đạo! Từ sau khi bị anh 「 đắc thủ 」 , yêu cầu của anh với cô càng ngày càng nhiều , mỗi hồi đều không chỉ ép cô phải nói vài câu mắc cỡ muốn chết, nếu cô không nói, anh cũng sẽ không chịu bỏ qua.

「 Hoành, Hoành Kì, yêu em……」 Cô thở dốc yêu kiều nói.

Ngải Hoành Kì thỏa mãn than nhẹ một tiếng.「 Vũ Nhi, anh yêu em, mãi mãi…… Mãi mãi……」

Cùng với lời yêu ngọt ngào, anh thật sâu tham nhập trong cơ thể cô, dịu dàng triền miên giữ lấy cô.

Mây mưa qua đi, Ngải Hoành Kì bưng bàn ăn lên giường, sau đó ôm cô ngồi lên đùi mình, từng miếng từng miếng dỗ dành cô ăn cơm trưa, còn bất chợt cưng chiều hôn môi cô.

「 Anh đừng ôm chặt như vậy được không?」 Cô đã sắp không thở nổi .

「 Anh hận không thể có thể đem em nhập vào thân thể của anh đi chứ! Ngoan! Để cho anh ôm một cái!」

Anh nói chuyện thật quá buồn nôn! Nhưng cô lại nhịn không được cảm thấy thật ấm áp, thật ngọt ngào.

「 Đã ba giờ rồi, anh không cần đi làm sao?」 Ngoại trừ ngày đó phát sốt, cô cũng chưa từng thấy anh nghỉ ngơi qua, ngay cả thứ bảy, chủ nhật cũng như vậy.

「 Hôm nay bốn rưỡi mới có hội nghị.」 Anh nháy nháy mắt với cô mà tỏ vẻ 「 còn có thời gian 」, tuy rằng nhận được một cái liếc mắt xem thường, nhưng anh lại cười đến càng vui vẻ .

「 Buổi tối anh có chút việc phải cùng đi với Anson, không thể ăn cơm cùng em, em ở đây ngủ một lát đến khi nào tỉnh dậy, tự mình gọi đồ ăn. Ngoan ngoãn ở trong phòng chờ anh, đừng nơi nơi chạy loạn , biết không?」

Từ ngày đó biết cô chạy ra bên ngoài lại bị người ta đuổi theo, sau khi trở về còn chọc cái tên Tần Tử Dục 「 họa thủy 」 (*) kia, anh sẽ không để cho cô một mình đi ra ngoài khách sạn nữa.

(*)Họa thủy: Kẻ gây tai họa, mầm họa…

「 Nhưng mà, bận rộn nốt đêm nay, anh sẽ có năm ngày nghỉ có thể cùng em đi chơi khắp nơi .」 Đây là anh rất vất vả mới xếp được vài ngày nghỉ thôi!

「 Chúng ta trước tiên đi Disney Land chơi hai ngày, sau đó đến bãi biểnSanta Monicachơi, được không? Chúng ta có thể suốt năm ngày đều dính cùng một chỗ! Em vui chứ?」 Anh dán vào gò mó non mịn của cô hỏi, bản thân lại vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười.

「 Vâng! Rất vui.」 Vũ Dung gật gật đầu, nở nụ cười để lộ ra lúm đồng tiền yêu kiều.

「 Nếu vậy anh sẽ càng vui vẻ .」 Thấy cô cười đến ngọt ngào như vậy, Ngải Hoành Kì bàn tay to lại bắt đầu hạnh kiểm xấu đi lên.

「 Đừng! Người ta vẫn rất mệt!」 Cô làm nũng.

「 Anh giúp em mát xa một lát.」 Anh thương tiếc khẽ hôn cô một chút, sau đó đặt cô nằm trên giường, từ bả vai bắt đầu mát xa.

Vũ Dung thả lỏng chính mình hưởng thụ anh chăm sóc, mấy ngày nay, vừa thấy cô mệt , anh sẽ giúp cô mát xa như vậy.

「 Có phải dùng lực mạnh quá không?」 Thân hình của cô hết sức mảnh mai, trên người lại không mấy lượng thịt, mỗi hồi Ngải Hoành Kì đều sợ sẽ nắm chặt làm đau da thịt mềm mại của cô.

「 Không có! Thủ pháp anh mát xa giống như rất thuần thục, anh từng học qua sao?」 Cô thuận miệng hỏi.

「 Ừ! Anh không phải từng nói với em, anh có một khoảng thời gian từng đi làm thuê khắp nơi, chính là học vào khi đó .」

Vũ Dung kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh, mắt đẹp mở to giống như con dấu thật lớn.「 Anh…… Anh đã làm……Namlang mát xa……」

「 Không có đâu!」 Ngải Hoành Kì vội vàng nói:「 Anh từng làm việc trong phòng khám của một nhà khí công. Em có biết , Anh đây chính là người gặp người thích, nhà khí công kia vừa thấy anh a!~ Ha ha…… Nói thẳng anh rất có năng khiếu, là trăm năm khó gặp, luyện khí công rất có tài, cũng là bà ấy đã đợi người có duyên cả đời, cho nên cả ngày quấn quít lấy anh, đem toàn bộ bản lĩnh xuất chúng đều dạy cho anh .」

Người này mỗi lần có cơ hội, sẽ tự biên tự diễn, thật khiến cho người ta chịu không nổi! Vũ Dung nhịn không được trừng mắt anh.

「 Nhất định là một cô gái phải không?」 Anh mười phần mười là lấy khuôn mặt kia cùng cái miệng lừa người chết không đền mạng kia đi dụ dỗ người ta dạy mình.

Nghe vậy, Ngải Hoành Kì đôi mắt đen tặc tặc sáng ngời.「 Vũ Nhi, em thật thần thông! Anh còn chưa nói, em đã biết.」

「 Vậy anh nhất định chắc chắn lại đem người ta……」 Hừ, quỷ háo sắc! Vũ Dung hậm hực lẩm bẩm.

「 Ai nha nha!~ Em nghĩ anh thành dạng người gì vậy? Anh cùng bà ấy phân rõ thầy trò, anh sẽ không làm cái loại chuyện『 loạn luân 』 này!」 Lúc này, anh lại giống như chính nhân quân tử giữ nghiêm đạo đức luân thường, còn chậc chậc lên giọng giáo huấn cô.「 Trong đầu em toàn dưa vàng như vậy, thật sự không thể chấp nhận được , anh không cho em học cái xấu đó!」

「 Hừ!」 Làm trộm còn la bắt trộm (*), đầu người nào mới toàn màu vàng? Mệt anh lại nói đến ai khác.

[(*)Làm trộm còn la bắt trộm: Tương đương Vừa ăn cướp, vừa la làng ]

Ngải Hoành Kì vui vẻ ha ha cười không ngừng, dán tại bên tai cô xấu xa nói:「 Vũ Nhi, bộ dáng lúc em ghen thật đáng yêu!」

Nghe vậy, Vũ Dung thiếu chút nữa xấu hổ chuyển thành giận dữ từ trên giường nhảy dựng lên.「 Ai ghen? Mới không có đâu!」 Cô đầy mặt đỏ bừng trừng mắt anh một cái, lại chống lại đôi mắt lóe sáng của anh, vì thế lập tức giống như đà điểu, ngượng ngùng vùi mặt vào gối.

「 Còn nói không có? Hì hì!」 Ngải Hoành Kì tâm tình thật tốt trêu đùa cô, sau một lúc lâu, mới kéo dài giọng tiếp tục nói:「 Có điều! Dấm chua này em ăn không phải trả tiền , thầy của anh năm nay đã sáu mươi tám tuổi , nếu em không tin anh, anh ngày mai liền đưa em đi gặp bà ấy.」

Lần này thật sự là hổ thẹn lớn! Vũ Dung kéo mép gối che lỗ tai, không muốn nghe tiếng cười đáng giận kia của anh.

Ngải Hoành Kì cười lớn, vừa mát xa, vừa giảng giải tên các huyệt đạo, bắt đầu nghe giống như thực sự có chút tài năng, chỉ chốc lát sau, liền xoa bóp cho Vũ Dung cả thân thể cảm thấy thư sướng, giống con mèo nhỏ lười biếng nằm lỳ ở trên giường.

「 Thoải mái sao, bảo bối?」

「 Ừm! Thật thoải mái, Hoành Kì, anh giỏi thật!」 Vũ Dung thở dài lẩm bẩm, vẻ mặt giống như một đứa trẻ được yêu thương cưng chiều, cô không một chút cảm giác được, chính mình dưới bộ dạng cá tính cởi mở ngay thẳng của anh hun đúc, đã càng ngày càng có thói quen nói ra tâm ý của mình.

「 Thật sao?」 Ngải Hoành Kì nở nụ cười, một đôi mắt đẹp lập tức trộm trượt quay vòng lên, cúi đầu ở bên tai cô không đứng đắn nói:「 Đêm nay khi làm tình, anh cũng muốn em nói như vậy.」

Vũ Dung nghiêng đầu lườm anh một cái.「 Anh không thể có một ngày không nghĩ tới『 cái kia 』 sao?」

「 Đương nhiên có thể.」 Anh lập tức đứng đắn trả lời.「 Anh mỗi tháng đều có…… Ách! Hai ngày sẽ không nghĩ…… Không, phải là 『 sẽ nghĩ nhưng không làm 』 !」

Cái này mới là lạ! Chiếu theo kinh nghiệm mấy ngày nay của cô đến xem, mỗi khi anh muốn, nhưng cũng chẳng phân biệt được thời gian, giống như tinh lực mãi mãi dùng không hết vậy.

Di! Chẳng lẽ là mùng một, mười lăm mới muốn giữ thân mình chay tịnh chứ? Ừm! Nhất định như thế, bằng không còn có giới luật gì có thể khiến anh ngừng lại được?

Khen cho tên háo sắc kia, lại còn học người ta đi ăn chay, nhưng lại mỗi tháng chay tịnh hai ngày? Vũ Dung nhịn không được 「 phốc xích 」 một tiếng bật cười.

「 Vũ Nhi, em cười cái gì? Cười đến vui vẻ như vậy sao?」

「 Em…… Em cười…… Cười anh…… Thế nhưng lại…… Lại ăn chay!」 Người này cũng thật hài hước quá đi!

「 Ai nói anh…… A! Em cho là……」 Ngải Hoành Kì cũng chỉ vào cô cười to.「 Ngốc…… Vũ Nhi ngốc, anh….. Là quan tâm đến kỳ sinh lý của em, mới thả em hai ngày, cho nên mới gọi là…… Sẽ nghĩ nhưng không làm, hiểu không?」

Anh ha ha cười nói cho cô đáp án.

Vũ Dung tươi cười nhất thời cứng đờ.

「 Nhìn em thân mình yếu ớt như vậy, nhất định có sinh lý đau đúng không? Về sau đừng sợ , có phương pháp mát xa có thể tiêu trừ sinh lý đau, về sau đến thời gian hành kinh của em, anh mỗi ngày sẽ giúp em mát xa vài lần, một năm sau, sinh lý đau của em sẽ hoàn toàn biến mất.」 Anh cười nhìn cô, vẻ mặt giống như đang nói 「 Anh rất đa tài phải không 」.

「 Gạt người!」 Có ai không hiểu được sinh lý đau là không thể trị tận gốc ? Anh cũng không sợ khoác lác quá mức sao!

「 Vậy em cứ thử xem! Để cho anh kiểm tra…… Ách! Nhấn một cái, cam đoan em sẽ thấy rất dễ chịu. Anh nói cho em nghe! Mỗi cô gái trẻ có rất nhiều bệnh vặt gây đau nhức, đều là bởi vì thời gian hành kinh không đều đặn dẫn đến, cứ để cho đôi bàn tay thần diệu của anh giúp em hồi phục, cho em sau này bách bệnh tiêu trừ, tinh thần sảng khoái.」 Anh trơ mặt ra cười nói.

Người từng học qua một năm khoa nhi, nửa năm khoa phụ sản, lại dám ba hoa sẽ dùng 「 Bàn tay thần diệu 」?! Nếu thực sự để cho anh tốt nghiệp, hành nghề, anh chẳng phải sẽ tự thổi phồng chính mình thành Hoa Đà tái thế sao?

「 Em mới không tin đâu!」 Cô mới không tin nổi 「 mật y 」(*) này.

(*) Bác sĩ mặt dày =))))

「 Em cô nàng này làm sao lại ngoan cố như vậy. Quên đi, về sau em sẽ biết sự lợi hại của anh.」 Anh lơ đễnh nói.

Anh thực sự giúp cô mát xa một hồi lâu, mới dịu dàng hôn cô dĩ nhiên đã thoải mái chìm vào trong mộng đẹp.

Vũ Dung bị tiếng điện thoại đánh thức, thì ra là Tần Tử Dục gọi tới mời cô cùng đi ăn cơm.

Cô nhớ tới buổi tối ngày đó thật sự là quá thất lễ, hơn nữa Tần Tử Dục cũng đã ở dưới nhà ăn chờ cô, nếu không đi xuống, thật sự không tốt lắm.

Ăn qua một bữa cơm, Vũ Dung vẫn đang rất ít lên tiếng, phần lớn thời gian đều là Tần Tử Dục nói chuyện.

「 Tại sao lại liên tục xem đồng hồ? Phải trở về gấp sao?」

Vũ Dung ngượng ngùng cười cười.

「 Chúng ta đi thôi!」 Tần Tử Dục đành phải gọi người đến tính tiền.

Vũ Dung lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, phát giác cho dù biết Tần Tử Dục đối với cô chỉ có thiện ý, mà không có bất cứ địch ý gì, cô vẫn cảm thấy khẩn trương bất an, mà trên đời này người duy nhất không khiến cho cô có loại cảm giác này, cũng chỉ có một mình Ngải Hoành Kì mà thôi.

Nghĩ đến Ngải Hoành Kì, trong lòng cô đầu nhất thời cảm thấy ấm áp dễ chịu .

Sau khi nói lời từ biệt với Tần Tử Dục ở trong đại sảnh, cô quay lại đi về phía thang máy.

Đột nhiên, bước chân của cô dừng một chút, thất thần nhìn một bên cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, cô lại thấy rõ ràng –

Bên trong là Ngải Hoành Kì cùng người phụ nữ tên Judy kia, mà anh cũng không thấy cô, bởi vì anh đang nghiêng mặt nghe Judy nói chuyện, tay anh còn thân mật quàng qua bả vai Judy, mà Judy lại đang ngẩng đầu lên si mê nhìn anh, hai tay vòng qua thắt lưng anh, hai người giống như một đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt.

Vũ Dung thân mình không tự giác run lên, khiến cô gần như không thể đứng vững, đành phải tựa lưng vào vách tường.

Qua một lúc lâu sau cô mới lảo đảo đi vào thang máy, thang máy dừng lại ở tầng bốn mươi chín, cô đờ đẫn cất bước, lập tức lại do dự một chút, mới vươn tay ấn nút lên tầng năm mươi– vừa rồi khi cô gặp Ngải Hoành Kì bọn họ dừng lại ở tầng kia.

Sau khi cửa mở ra, cô nhìn cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn lộng lẫy phía bên tay trái, cô không khỏi có chút mờ mịt, tầng này thoạt nhìn dường như chỉ có một phòng duy nhất, không giống tầng mà cô đang ở lại, có vài cánh cửa đánh số phòng được sắp xếp.

Lúc này, có một cô gái mặc trang phục bồi bàn đang đẩy toa ăn từ chỗ rẽ đi tới.

Nhìn thấy Vũ Dung, cô gái lập tức nở nụ cười, lễ phép tính dùng tiếng Anh hỏi cô mấy câu, lại nhìn thấy Vũ Dung mờ mịt lắc đầu, cô lại dùng tiếng Trung hỏi một lần.

「 Tiểu thư, cô có phải lên nhầm tầng hay không? Nơi này là tầng năm mươi, chỉ có một gian phòng tổng thống…… Ách, xin lỗi, xin hỏi cô có phải muốn tìm Ngải tiên sinh không?」

Vũ Dung nhìn thấy trên toa ăn có một chai Champagne, còn có một bó hoa hồng lớn, màu đỏ chói mắt kia khiến cho ánh mắt của cô cảm thấy đau đớn, cũng giống như trong lòng đang ào ạt chảy máu.

Cô lắc đầu, xoay người ấn nút xuống thang máy, chầm chậm đợi thang máy đi lên.

Phía sau truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó là tiếng mở cửa, tiếp theo, trong phòng liền truyền đến âm thanh kinh ngạc cùng mừng rỡ của người phụ nữ.

「 Hoành Kì, đẹp quá! Vì sao anh biết em thích nhất là hoa hồng nhung?」

「 Anh đương nhiên biết, ai bảo anh biết tất cả mọi thứ về em chứ ? Thực xin lỗi, đêm đó……」

Cửa thang máy mở ra, Vũ Dung đờ đẫn đi vào, ngay cả chính mình làm thế nào trở lại phòng cũng không biết.

~~~~~*..*~~~~~

Không biết qua bao lâu, cô mới phát giác hai gò má của mình sớm đã đầy nước mắt lạnh buốt.

Cô lau lau nước mắt, đi đến trước tủ quần áo, từng cái từng cái thu thập quần áo của mình.

Thì ra, một đêm kia gặp lại Tần Tử Dục, cô cũng không hề nhìn lầm, bóng dáng đôi nam nữa kia chính là Ngải Hoành Kì và Judy.

Bọn họ đại khái từ sau ngày đó quen biết ở khách sạn, ngay lập tức ở cùng nhau?

Vậy anh vì cái gì còn muốn đến trêu chọc cô? Vì cái gì anh còn nói sẽ yêu cô, thương cô chứ? Vì cái gì muốn gạt cô? Vì cái gì? (T____T)

Không, là cô tự lừa chính mình!

Đều là cô quá khát vọng có người yêu cô, thương cô, cô quá chờ mong loại cảm giác hạnh phúc này, cho nên mới tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của anh, mới có thể nhìn không ra đó là kỹ xảo mà một hoa hoa công tử chuẩn bị sẵn!

Anh muốn chẳng qua là thân thể của cô mà thôi, mà những lời yêu đó, chẳng qua chính là thủ đoạn nhanh nhất có được cô.

Khó trách anh không nói nên lời tới một lý do yêu cô, bởi vì anh căn bản là không hề yêu cô!

Là cô ngu xuẩn, cô sớm nên dự đoán được !

Cô dựa vào cái gì nghĩ đến sẽ có người yêu cô đây? Cô chỉ là bé gái mồ côi không nơi nương tựa, cô dựa vào cái gì nghĩ đến gia tài bạc triệu, phong lưu phóng khoáng như anh lại thật sự yêu cô?

Ở trong mắt anh, cô thậm chí giá trị không hơn một bó hoa hồng, chỉ cần vài câu lời ngon tiếng ngọt, là có thể đem cô đùa bỡn ở trong lòng .

Mà cô, cứ si ngốc như vậy mặc cho chính mình sa vào……

Thì ra, người lưà gạt cô là chính cô, làm cho chính mình bị người khác coi rẻ cũng là chính cô! (>”