Vốn nghĩ chỉ có khi say mê trong dục vọng, điên cuồng vì men rượu Vạn Luân Thành mới có thể nói ra mấy câu ngọt ngào.
Lời này chân thật đến dị thường, ấm áp và đong đầy yêu thương khiến cho Doãn Doanh cảm thấy không thể tin nổi. Vạn Luân Thành vậy mà lại nói yêu cô ư?
Cuộc yêu này vẫn mãnh liệt như trước, người đàn ông kia miệt mài cắm sâu vào bên trong cô không chút ngơi nghỉ. Mãi cho tới khi cảm nhận được tinh dịch ấm nóng kia bắn ra trong cơ thể mình, Doãn Doanh đuối sức gục đầu vào vai Vạn Luân Thành, cả người run lên bần bật, khe nhỏ ở giữa hai chân vẫn còn đang co giật liên hồi vì khoái cảm mà anh mang tới.
Cô sướng đến phát điên, hai mắt cũng dần dại ra vì xúc cảm mãnh liệt bên dưới.
Không ổn… Doãn Doanh cảm thấy không ổn chút nào. Cô mệt mỏi há miệng thở dốc, lại nghĩ tới bản thân vừa uống thuốc tránh thai khẩn cấp không bao lâu, nếu lại uống thì không được… Nhưng mà… nhưng mà…
Nhưng mà anh ấy vừa ra bên trong như vậy… sẽ mang thai mất!
Doãn Doanh cảm thấy hoảng hốt, nhưng đầu óc càng lúc càng mụ mị, cô mệt đến mức nghĩ ngợi giữa chừng rồi lại thiếp đi lúc nào không hay trên vai người đàn ông kia.
Vạn Luân Thành đỡ cô gái nhỏ đang gục trên vai mình, vuốt lưng dỗ dành cô như em bé, anh đi vào trong bồn tắm, ngồi xuống rồi bắt đầu xả nước.
Từ nãy tới giờ cự vật cắm trong miệng huyệt chưa rút ra. Dịch trắng dầm dề chảy ra nhỏ giọt từ nơi giao hợp của hai người, Vạn Luân Thành nuối tiếc nghiêng mặt hôn cô một chút. Vốn định sẽ vui vẻ 10 hiệp như giao kèo, nhưng đến cùng vẫn không nỡ làm chết cô như trước đó vẫn luôn mạnh miệng nói.
Đến cùng vẫn là anh mềm lòng, Vạn Luân Thành hơi cười một chút, vuốt ve mái tóc của cô.
Anh đặt cô ngồi trong lòng mình, tấm lưng trần trắng mịn tựa vào lồng ngực anh.
Người đàn ông tách chân cô ra hai bên, bàn tay lại lần mò đưa xuống hơi tư mật nhạy cảm, đâm sâu ngón tay vào bên trong miệng huyệt, giúp cô moi thứ nước trắng đục kia ra bên ngoài.
Doãn Doanh bị đụng chạm, mơ hồ rên rỉ mấy câu ư a trong cổ họng, cô dựa vào người Vạn Luân Thành, nghiêng mặt tìm tới gò má của anh hôn hôn.
“Đừng… mệt…”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Vạn Luân Thành hơi cười dịu dàng, vẫn tiếp tục động tác dưới tay, khuấy đảo bên trong cơ thể của cô khiến Doãn Doanh không nhịn được rướn người khó chịu.
“Mệt lắm… đừng mà…”
Doãn Doanh vốn tưởng Vạn Luân Thành muốn tiếp tục, cô mèo nheo khóc lóc, mắt vẫn nhắm mà miệng thì than thở. Cô ấm ức nức nở, nhưng bây giờ chẳng còn đủ sức để kêu gào nữa rồi.
“Ngoan, tôi không làm nữa, nhưng mà phải rửa sạch cho em đã.”
Người đàn ông kia vừa nói vừa ôn nhu nghiêng đầu hôn lên đôi môi của cô.
“Hay là cún con muốn sinh con cho tôi hửm?”
Vạn Luân Thành ái muội cười một tiếng, lại hơi nghiêng mặt muốn ngắm nhìn cô thật kỹ, xem biểu hiện của Doãn Doanh. Nhưng Doãn Doanh lại ngủ thiếp đi mất, cô không nói nổi nữa, lời anh nói đến bên tai cũng bắt đầu trở nên thật mơ hồ.
…
Mãi đến khi Doãn Doanh tỉnh dậy, ngoài trời đã tờ mờ sáng.
Cô nằm trên giường, rúc trong vòng tay ấm áp của Vạn Luân Thành.
Doãn Doanh hơi ngửa cổ một chút, phát hiện người đàn ông kia vẫn còn đang say ngủ, cô đưa tay nghịch ngợm sờ sờ má anh, trong lúc đó bỗng dưng lại thấy một chiếc nhẫn kim cương đã yên vị trên tay mình từ lúc nào.
“…”
Đêm qua mệt quá cô đã ngủ thiếp đi mất. Cũng không rõ lúc sau Vạn Luân Thành đã tắm rửa thay đồ rồi ôm cô lên giường như thế nào.
Nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay mình, Doãn Doanh có chút sửng sốt.
Anh ấy vừa nói yêu cô đêm qua xong, bây giờ lại đeo nhẫn cho cô… không lẽ là muốn cầu hôn cô sao?
Doãn Doanh nghĩ ngợi ngẩn ngơ rồi lại cười trong vô thức.
Trong căn phòng ấm áp có chút tối đèn, nương theo ánh ban mai ngoài cửa sổ soi vào khe cửa, Doãn Doanh ngắm nhìn gương mặt điển trai của người đàn ông kia một chút, cô không nhịn được cảm động muốn khóc, vành mắt đỏ hoe, miệng thì cười, rướn người hôn hôn lên môi anh.
“Vạn Luân Thành…” cô hơi nhỏ giọng gọi một tiếng.
Không thấy anh đáp trả, cô lại vui vẻ mon men hôn lên mặt anh thêm mấy cái.
Đêm qua có những lời cô chưa kịp nói với anh ấy -- “Em cũng yêu anh.”
Dường như cho tới tận lúc này Doãn Doanh mới có thể hiểu thấu hết lòng mình. Ra là cô vẫn yêu người đàn ông này, không chút thay đổi gì cả dẫu sau rất nhiều năm như vậy trôi qua.
Nói xong Doãn Doanh không nhịn được đỏ mặt, lời nói yêu đương này cô giấu trong lòng mình suốt nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể có đủ dũng khí mà thốt ra.
Cô lại rướn người hôn anh thêm một chút, lưu luyến đôi môi người đàn ông kia, hôn mải miết đến phát nghiện.
Doãn Doanh yêu Vạn Luân Thành chết mất.