Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 43: Điện thoại mới




Lại một lần nữa quay trở về với nơi này, Doãn Doanh cảm thấy lòng bồn chồn không yên nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản để mà tiếp nhận mọi thứ đang diễn ra.

Bởi vì khi nãy lấp liếm nói dối Chung Sở Hòa không muốn để anh biết cô đang bất ổn, thế nên bây giờ Doãn Doanh cũng tận lực diễn nốt vai diễn của mình.

Nhìn nụ cười rạng rỡ bên môi của Doãn Doanh, Chung Sở Hòa cũng đỡ lo lắng phần nào.

Lúc nãy hỏi thăm cô, Doãn Doanh lại nói mình bất cẩn làm rơi điện thoại vỡ cả màn hình nên mới không bắt máy y. Chung Sở Hòa tuy là cảm thấy có điều gì đó là lạ vì biểu hiện của cô bất thường, tuy nhiên y cũng không quá để ý, sau đó lại thấy cô vui vẻ mỉm cười nên y lại thôi.

“Hôm nay anh sẽ vào bếp nấu món cá bống mú hấp xì dầu mà em thích.”

Chung Sở Hòa cứ luyên thuyên nói mãi, mà Doãn Doanh cũng hóa cô bạn gái dịu dàng ở bên cạnh gật đầu lắng nghe. Mặc dù có đôi lúc thất thần cũng không rõ Chung Sở Hòa nói gì, nhưng Doãn Doanh vẫn luôn giữ vẻ mặt vui vẻ rất tốt, không để lộ ra chút sơ hở.

Lúc nãy là cô đã quá sơ xuất, vừa nhìn thấy Chung Sở Hòa thì bao nhiêu tuyến phòng bị cũng đột ngột vỡ nát khiến cô không lường trước được.

Doãn Doanh không muốn Chung Sở Hòa lo lắng cho mình, cũng rất lo nếu anh truy cùng đuổi tận hỏi cô làm sao… cô sợ mình sẽ không chịu đựng được mà òa khóc.

Cũng may mắn là Chung Sở Hòa không hề hỏi cô như thế…

Có lẽ phụ nữ nào cũng sẽ trở nên khó hiểu khi yêu đương nhỉ?

Rõ ràng Doãn Doanh không muốn anh ấy hỏi cô quá nhiều, sợ anh ấy lo lắng cho cô. Thế nhưng lúc người ta không hỏi… Doãn Doanh lại thấy lòng mình ngổn ngang, cứ bồn chồn không yên. Trong đầu xuất hiện đủ thứ kịch bản rằng người đàn ông này không còn yêu mình như xưa nữa.

“…” trong lúc đang mải miết nghĩ ngợi những chuyện không đâu, Doãn Doanh mới phát hiện ra Chung Sở Hòa ở bên cạnh đang nói luyên thuyên cũng đột nhiên im lặng lạ thường.

Trực giác mách bảo có điều gì không ổn, Doãn Doanh hơi ngẩng mặt nhìn về phía trước, lúc này nhận ra Vạn Luân Thành đang đứng ở trước cửa chờ đợi hai người.

“Cậu ba.”

Chung Sở Hòa tiến nhanh về phía trước rồi nhanh nhạy chào hỏi một tiếng, nhưng rồi không nghe Doãn Doanh ừ hử gì, y lén lút kéo kéo tay áo của cô, nhắc nhở.

Doãn Doanh lúc bấy giờ mới hoàn hồn, cô mỉm cười gượng gạo: “Cậu ba...”

Vạn Luân Thành tỏ vẻ một vị trưởng bối mẫu mực khẽ cười cười: “Hai đứa vào nhà đi.”

Lời nói kia không mang theo ý tứ sâu xa gì, âm điệu cũng êm tai nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu vì sao lòng Doãn Doanh cứ thấp thỏm không yên.

Có điều đúng như cô dự đoán, sóng yên biển lặng thế này đúng là chuyện bất bình thường mà, Vạn Luân Thành nào để yên cho cô như thế.

“Sở Hòa, con vào bếp nấu cơm đi. Còn Tiểu Doanh, vào thư phòng đánh cờ cùng ta.”

Nụ cười hơi khơi mào bên khóe miệng của Vạn Luân Thành làm Doãn Doanh có chút ớn lạnh, cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, muốn cầu cứu Chung Sở Hòa. Thế nhưng lúc nghiêng mặt sang nhìn y, lại thấy y đã ngoan ngoãn vâng dạ rồi chạy vào trong bếp nấu cơm.

“…” Doãn Doanh cũng hết cách, đành lê tấm thân tàn ma dại kia vào thư phòng với Vạn Luân Thành. Cũng không biết người đàn ông nọ lại muốn dùng chiêu thức gì để hành hạ cô nữa đây.

Bất quá lần này có lẽ Doãn Doanh đã suy bụng ta ra bụng người.

Anh ta hôm nay trông tâm trạng có vẻ rất tốt, gương mặt phá lệ hòa nhã không còn u ám, khó tiếp cận như mọi ngày. Đuôi mắt người đàn ông nọ hơi xếch lên cười, dáng vẻ cao ngạo rét lạnh như băng cũng không còn nữa.

Cửa thư phòng đóng lại, sống lưng Doãn Doanh lại truyền tới một trận xẹt điện rùng mình.

“Đừng khóa cửa…”

Giọng cô thỏ thẻ thốt lên, tiếp theo sau lại thấy Vạn Luân Thành giương khóe môi cười tà: “Được rồi, không khóa cửa thì không khóa cửa, em cần gì phải khẩn trương vậy chứ.”

Thấy điệu bộ thong thả của anh ta, Doãn Doanh trừng mắt tức giận. Nhưng rồi cô lại sững sờ khi thấy người đàn ông kia đẩy một hộp quà tới trước mặt cô.

Trông cô ngơ ngác, Vạn Luân Thành bật cười: “Mở ra đi.”

“Cái gì vậy?”

“Mở ra thì biết.”

Doãn Doanh cũng bán tín bán nghi mở chiếc hộp kia ra, ngoài dự đoán của cô, bên trong là một chiếc điện thoại đời mới vừa ra mắt cách đây hai ngày.

“…” Cô khó hiểu ngước mắt nhìn Vạn Luân Thành, lại thấy anh đang ung dung dọn một bàn cờ tướng trên bàn.

“Tặng em, lần trước không phải tôi đã làm hư điện thoại của em sao?”

Nhắc tới cái hôm ở hộp đêm đó, Doãn Doanh không tự chủ được mà đánh rùng mình một cái.

Hôm đó Vạn Luân Thành giống như phát điên lên vậy, giận dữ quăng hỏng chiếc điện thoại của cô. Người đàn ông đó đáng sợ y hệt ba năm trước… thần trí điên loạn, ánh mắt cũng tâm tối sâu thẳm như cái hố sâu.

Doãn Doanh sợ nhất chính là dáng vẻ đó của anh ta, càng nhắc lại càng khiến cô run hết cả người.

Cô đẩy cái hộp quà trả về chỗ cũ: “Tôi không nhận đâu.”

Nhưng Vạn Luân Thành lại kiên trì đưa cho cô: “Đã nói tặng em, em còn không cảm ơn?”

Giọng điệu người đàn ông nọ không mấy dịu dàng mà trở nên đanh thép, Doãn Doanh bắt đầu cảm thấy ấm ức.

Có ai như Vạn Luân Thành chứ? Tặng quà người khác nào có cái kiểu áp bức như Vạn Luân Thành đâu. Tặng người ta, người ta không nhận, vậy mà còn bắt phải cảm ơn!

Thấy cô hờn giận chăm chăm nhìn mình, Vạn Luân Thành lúc này cũng xếp xong 32 quân cờ.

Vì hôm nay tâm trạng vui vẻ, Vạn Luân Thành cũng hạ giọng dỗ dành: “Không cảm ơn cũng được. Nhưng quà thì phải nhận, tôi nói rồi đấy.”

“…” Doãn Doanh hiển nhiên không phản bác được.

Bao nhiêu năm vẫn bị người đàn ông này đàn áp, Doãn Doanh cảm thấy cuộc đời cô đúng là bất hạnh làm sao.

Bởi vì quá hiểu tính cách của Vạn Luân Thành, thay vì cãi với anh ta, chi bằng ngoan ngoãn nghe lời nhận lấy thì có lẽ mọi chuyện sẽ giải quyết nhanh gọn hơn.

Thôi vậy, dù sao cũng là anh ta đập nát cái điện thoại của cô mà. Mua lại đền bù… cái này cô nhận cũng phải phép thôi, không có gì là quá đáng.