Suy nghĩ ngổn ngang ấy cứ vây bám lấy Doãn Doanh suốt cả ngày hôm đó không buông.
Tối đến cứ nằm trằn trọc mãi không vào giấc được, gần nửa đêm Doãn Doanh khát khô cả họng phải ra ngoài rót chút nước ấm uống thấm giọng.
Mở điện thoại lên vừa đúng lúc đồng hồ điểm 12 giờ, Doãn Doanh rầu rĩ muốn đi ngủ nhưng lại ngủ không được, cô dự định ra ngoài hóng chút gió trời, điều chỉnh lại tâm trạng rối bời có khi lát nữa sẽ ngủ được ngon giấc cũng nên.
Chỉ là còn chưa kịp mở khóa cửa thì điện thoại cô đã reo lên inh ỏi phá tan bầu không khí im lặng đến quỷ dị lúc này.
Doãn Doanh giật thót tim ôm điện thoại vào lồng ngực, 12 giờ khuya rồi, có con ma đêm nào giờ này còn gọi cho cô nữa!
Đợi đến khi nhìn thấy cái tên hiện hữu trên màn hình, Doãn Doanh một lần nữa sợ đến dựng tóc gáy.
Sao lại là Vạn Luân Thành… anh- anh ta thực sự là quỷ sao? Linh như quỷ ấy!
Bất quá cô vì những lời nói vô tình như dao găm đâm vào lòng của anh ta khi ở thư phòng làm cho muối mặt, hiện tại cô gái nhỏ quyết tâm không nghe điện, tắt máy mà chẳng chút đắn đo, sau đó mở cửa nhà muốn đi ra ngoài đón gió trời về đêm.
Thế nhưng lúc cô vừa mới mở cửa, ngoài dự đoán, nam nhân linh như quỷ nọ hiện tại đang đứng ngay trước mặt.
“Ôi mẹ ơi!”
“…”
Đêm khuya thanh vắng, tiếng kêu cha gọi mẹ của Doãn Doanh thật sự có khả năng bật tung cả bầu trời. Cô hoảng hốt bịt chặt miệng mình, trừng to mắt nhìn về phía Vạn Luân Thành.
Sao anh ta lại đến đây?
“Em biết tôi đến thế nên vội chạy ra nghênh đón đó à?” Vạn Luân Thành cười đến híp mắt.
Nhìn bộ dạng thất kinh của Doãn Doanh lúc bấy giờ, anh cũng đoán ra được là cô chỉ tình cờ mở cửa nhà, dù sao cũng thẳng thừng tắt máy anh như vậy, làm gì có chuyện vui mừng muốn chạy ra đón tiếp anh.
Tuy nhiên Vạn Luân Thành luôn thích trêu đùa con cún nhỏ này, chọc cô đến mức Doãn Doanh đỏ cả mặt mày phản bác lại.
“Tôi làm sao biết anh sẽ đến đây chứ…”
Trái tim vẫn không ngừng đập nhanh ở lồng ngực tựa như muốn thoát ra bên ngoài, Doãn Doanh trừng mắt nhìn người kia: “Nào có ai giữa đêm gọi điện thoại, còn chạy đến nhà người khác như anh…”
Nghe Doãn Doanh trách móc, Vạn Luân Thành không nhịn được bật cười.
Còn nghĩ muốn vạch trần cô, nói cô hôm trước chỉ vì mất chiếc nhẫn kia mà giữa đêm gọi điện muốn đàm phán với anh, thế nhưng lại nhớ tới gương mặt thất thần của cô lúc ăn cơm, Vạn Luân Thành liền chôn câu nói ấy xuống bụng, không có ý muốn nhắc lại nữa.
Dù sao Vạn Luân Thành cũng biết, những lời mà mình nói lúc ở thư phòng chính là đòn trí mạng giết chết hy vọng của Doãn Doanh, nói đi nói lại mãi thật đúng là dùng dao cứa vào tim cô mà.
“Em không định mời tôi vào nhà uống một tách cà phê sao?”
Nhìn Vạn Luân Thành nở một nụ cười giảo hoạt, lòng Doãn Doanh có chút rung lên. Đúng là thần kinh, nửa đêm đến nhà người khác còn muốn uống cà phê?
Cô đưa tay chặn lại cửa nhà, thay như lời muốn nói.
Thấy hành động này của Doãn Doanh, Vạn Luân Thành đương nhiên không vui, tuy nhiên anh cũng chẳng buồn tức giận làm gì. Chỉ nói với cô:
“Có cái muốn cho em xem, không biết là em có nhã hứng hay không?”
“Tôi không…” thanh âm đó kéo dài.
Từ “có” còn chưa kịp thốt ra cho trọn vẹn câu từ thì đã bị ánh mắt lạnh như băng của Vạn Luân Thành quét tới làm Doãn Doanh lạnh rét sống lưng.
Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt lăn tăn gợn sóng nhìn người đàn ông kia rồi lại thấp thỏm cụp mi.
“Anh… anh muốn cho tôi xem cái gì?”
“Đương nhiên phải là thứ thú vị thì mới cho em xem rồi.” nụ cười tà mị giương bên môi người đàn ông kia khiến da đầu Doãn Doanh có chút tê dại.
“Tôi để tập tài liệu ở trên xe, em ra ngoài cùng tôi xem chứ?”
“…”
Với lời đề nghị này, Doãn Doanh thực sự muốn hỏi, cô không đi thì có được hay không?
Nhưng đương nhiên cô không có cái gan thốt lên câu hỏi ngớ ngẩn này, bởi vì cô biết cho dù thế nào, người đàn ông kia cũng phô trương khí thế mang tính đàn áp dữ dội của mình ra không cho phép cô phản kháng.
Doãn Doanh thú thật, cô có chút hèn… cô sợ gặp phiền phức, vả lại cô từng đấu tranh giành công lý với người đàn ông này rồi, kết quả thất bại thảm hại của ba năm trước còn không phải là bài học quý giá mà cả đời không nên quên hay sao?
Bây giờ khờ dại tiếp tục đối kháng với anh ta, thì cô đúng là đồ đầu heo!
“Đi chứ?” Vạn Luân Thành không bỏ ý định hỏi lại.
Doãn Doanh lắp bắp: “Được rồi… tôi đi với anh.”
Thôi vậy, đi cùng anh ta ra ngoài còn hơn là để người đàn ông này vào nhà của cô, ban đêm khuya khoắt… cô làm sao biết được anh ta có ý gì.
Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại thì, cô dù sao cũng là một cô gái mềm yếu tay trói gà không chặt, cho dù cấm anh ta không vào nhà thì sao, đi theo người đàn ông này còn không phải là cận kề với nguy hiểm hơn à?