Vạn Luân Thành có chút vui vẻ cười một tiếng, thấy Doãn Doanh cúi thấp đầu tiếp tục rót rượu cho anh. Lần này Vạn Luân Thành không uống nữa, khóe môi mỏng của anh hơi cong cong ý cười không nhìn rõ ý tứ.
“Muốn chuốc say tôi hay sao?”
Nghe Vạn Luân Thành chất vấn, Doãn Doanh to tròn ánh mắt hướng về phía anh, tay chân cô luống cuống khua tay mà giải thích: “Không- không phải đâu…”
Nhưng lúc này Luân Thành cũng không buồn nghe cô rối rít, dù sao anh cũng chỉ là trêu ghẹo cô thôi mà, có cần phải ngốc nghếch đáng thương đến thế hay không.
Ngón tay thon dài tinh tế kia của người đàn ông đưa tới hơi niết nhẹ thành ly một chút, anh đẩy ly rượu về phía cô. Trong đầu nảy sinh dã ý, một mệnh lệnh cứ thế được đặt xuống:
“Uống cạn đi.”
Doãn Doanh sững người: “…”
Đối với mệnh lệnh trực tiếp này Doãn Doanh không biết phải làm sao mà từ chối.
Gái tiếp thị thường xuyên phải tiếp rượu bồi khách, những chuyện này thật sự khó lòng mà từ chối cho được. Thêm cả Doãn Doanh cũng chỉ vừa mới làm công việc này chưa tới một tuần, kinh nghiệm của cô không có, chỉ sợ nói ra mấy lời khiến người đàn ông nọ phật lòng, anh ta sinh ý thì cô cũng xem như tiêu đời.
Vả lại... Doãn Doanh không muốn làm mất lòng vị khách nhân này chút nào, dù sao cô đến đây cũng là vì muốn lấy lòng anh ta… hy vọng anh ta để ý đến cô một chút, tương lai sau này còn có thể vì đó mà nhờ cậy.
Không còn đường để thối lui nữa, đã đi được tới đây rồi, Doãn Doanh không muốn những gì mà nãy giờ mình cố gắng trở nên công cốc.
Ngẫm nghĩ một hồi, sau khi hạ quyết tâm, Doãn Doanh hít sâu lấy can đảm mà nâng ly rượu đắng kia ngửa cổ một hơi uống vào.
Chất lỏng lạnh lẽo theo thực quản mà chạy xuống dạ dày, sự nóng rát của cồn khiến Doãn Doanh không thể chịu được mà sặc sụa ho ra.
“Khụ… khụ khụ…”
Khó uống quá!
Nhiệt độ cơ thể ngay lập tức tăng cao, hốc mắt của cô gái nọ đỏ ửng lên trông thấy, cô không ngừng bụm miệng khom người ho khan.
Nhưng ly rượu vẫn còn chưa cạn, Doãn Doanh cảm thấy đầu óc mình quay cuồng rất choáng váng, cô muốn từ bỏ nhưng lại nghĩ tới cảnh nhà cơ cực không có cách nào đành phải cắn răng chịu đựng.
Nợ nần gia đình chồng chất, mẹ cô thì đang bệnh nặng trong bệnh viện… Nếu như không có những trở ngại này, thì cô cũng không tới mức bị dồn vào bước đường cùng mà phải trở thành gái quán bar như thế.
Thân phận này thật khiến cô tủi hờn, khiến cô không còn chút mặt mũi nào nhìn đời nữa.
Doãn Doanh nhìn ly rượu kia giống như là kẻ thù mà biểu hiện tràn đầy sự phẫn hận, cô lại muốn nâng ly uống cho đến cạn nhưng đột ngột lại bị người đàn ông kia ngăn cản.
“Đủ rồi.”
Một thanh âm lạnh băng và trầm thấp vang lên thành công cản lại sự dại dột của cô.
Vạn Luân Thành nhìn cô tỏ ra hứng thú, lại dịu dàng đưa khăn tay tới cho cô, thấp giọng trách mắng:
“Không biết uống còn cố uống làm gì?”
Doãn Doanh cảm thấy lòng bàn tay ấm nóng của người đàn ông đó đang xoa nhẹ cổ tay mình.
Nếu như là những người khác… sự sờ soạng này thực sự khiến cho cô cảm thấy ghê tởm và kinh sợ.
Nhưng không hiểu vì sao, những chỗ mà anh ta chạm vào, cô không thấy chán ghét mà còn sản sinh ra sự lưu luyến đến lạ kỳ...
Trong lúc cô đang ngơ ngẩn, lại nghe thấy người đàn ông kia thấp giọng hỏi một câu.
“Em có biết khi tôi ngồi ở nơi này thì không ai được quyền tiến tới làm phiền hay không?”
“...”
Câu hỏi như vậy đột ngột đưa ra làm cho cô cảm thấy mơ hồ không biết phải làm sao trả lời.
Không nói thì không để ý, bây giờ nhìn lại mới thấy quầy bar rộng như thế bình thường sẽ chật kín khách ngồi, thế mà hôm nay nơi này lại chỉ có người đàn ông này mà thôi.
Trong đầu rất nhanh cũng nảy số ra được đáp án, cô bỗng cảm thấy toàn thân mình lạnh toát, sợ hãi đến mức hàm răng cũng đánh vào nhau vang lên từng tiếng lập cập.
Nhận ra bản thân mình bị đồng nghiệp lừa gạt, cô thật sự không biết phải làm sao… Đúng là thương trường hiểm ác, chẳng trách bình thường cô ấy hay giành khách với cô, hôm nay lại nói mệt rồi muốn cô ra đó bồi rượu cùng người đàn ông này.
Thấy Doãn Doanh ngây thơ khờ dại bị mình dọa cho một trận sợ mất hồn vía, Vạn Luân Thành âm thầm ở trước mặt cô nở nụ cười.
Anh lại đưa tay vén nhẹ mái tóc cô, ánh mắt đen sâu thăm thẳm ngắm nhìn cô gái hiền lành nọ.
“Bình thường tiếp thị rượu thì sẽ làm những công việc gì?”
Bỗng dưng lại được hỏi một câu về công việc, Doãn Doanh lần thứ hai trong đêm này cảm thấy bản thân ngây ngốc bị người khác dẫn dắt.
Cô ngơ ngác nhìn Vạn Luân Thành, tuy hoài nghi không hiểu vì sao anh hỏi vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp.
“Chỉ là bồi rượu khách… quảng cáo rượu mà thôi…”
“Vậy sao?”
“Dạ…”
Chẳng rõ vì tác dụng của rượu hay là vì thần trí của Doãn Doanh đã không còn minh mẫn nữa… lúc này ánh mắt cô trở nên mơ màng nhìn anh ta, bên tai trộn lẫn những tạp âm thật đinh tai nhức óc, có một giọng nói trầm khàn nào đó như mật ngọt rót vào tai cô, thật khiến Doãn Doanh không thể nào giữ được sự tỉnh táo nữa.
“Xem ra vẫn còn rất ngây thơ.”
“... Dạ?”
Doãn Doanh không hiểu người đàn ông nọ đang nói cái gì nữa. Cô ngẩn người nhìn anh, lại nghe anh kề sát tai cô bỏ nhỏ:
“Em có muốn cùng tôi đêm nay không?”