Vội chạy lên phòng như bị ma đuổi vậy, Doãn Doanh không ngờ tới mình lại chạm mặt Chung Sở Hòa ở ngã rẽ cầu thang.
“A…”
Cô ngã vào lồng ngực rắn chắc của bạn trai, bởi vì quá bất ngờ mà lùi mình về phía sau một chút. Chung Sở Hòa sợ cô ngã té nên đưa tay đặt sau lưng eo của cô, giữ chặt Doãn Doanh ôm về phía mình.
“Cẩn thận một chút, coi chừng hụt chân.”
Thanh âm dịu dàng của Chung Sở Hòa trên đỉnh đầu khiến Doãn Doanh bối rối, cô hơi nâng mắt nhìn anh, dù đã quen nhau một năm trời nhưng đối mặt với những lần thân mật thế này đều khiến cô ngại ngùng vô cùng.
Chung Sở Hòa phát hiện ra Doãn Doanh không thoải mái, anh cũng biết bạn gái mình da mặt mỏng dễ ngại ngùng nên liền buông tay.
“Anh xin lỗi, anh chỉ là sợ em ngã mà thôi.”
Chung Sở Hòa rất lịch thiệp nói lời xin lỗi với cô, lại nhìn cô đầy lo lắng:
“Sao trông em có vẻ không khỏe… em có sao không?”
“Em- em không sao.”
Doãn Doanh vừa bị Vạn Luân Thành ở dưới nhà cưỡng hôn xong, hiện tại chạy lên phòng bị bạn trai bắt gặp, cô không ngừng chột dạ mà cúi đầu. Có lẽ Chung Sở Hòa không nhận ra điều gì kỳ lạ, chỉ đang lo lắng không biết Doãn Doanh có mệt mỏi hay không thôi.
Nghĩ lại thấy Chung Sở Hòa khi nãy rất tôn trọng và quan tâm đến cảm xúc của mình, cô lại có chút khó xử.
“Lúc nãy… là em bất ngờ quá nên mới phản ứng như vậy… Em không phải có ý tránh anh đâu.”
Thú thật Doãn Doanh không biết vì sao mình có chút bài xích với những cử chỉ thân mật của Chung Sở Hòa. Tuy rằng thời gian quen anh cũng đã lâu, hai người hẹn hò cũng đã nắm tay, hôn môi… nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở những cái chạm nhẹ, đến hôn cũng chỉ lướt qua rồi thôi.
Doãn Doanh đối với Chung Sở Hòa không có sự cuồng nhiệt trong tình yêu, cô chỉ là cảm thấy người đàn ông này đối với mình rất tốt, vả lại anh ấy cũng hiền lành, tử tế, biết chí thú làm ăn.
Doãn Doanh từ sau khi rời khỏi Vạn Luân Thành thì chỉ muốn sống yên ổn, cô đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Cho đến khi cô gặp Chung Sở Hòa, bởi vì anh ấy cuồng nhiệt theo đuổi cô, lại phù hợp với tiêu chí của một anh người yêu hoàn hảo, cuối cùng Doãn Doanh cũng đồng ý tiến tới mối quan hệ này.
Chỉ là dù cho đã qua một năm hẹn hò, đối mặt với những cái ôm thân cận thế này Doãn Doanh lại không cảm thấy thoải mái.
Cô biết đây là vấn đề nằm ở chỗ cô, nên cô càng thấy có lỗi với Chung Sở Hòa.
Nhưng Chung Sở Hòa rất dịu dàng với cô, anh ấy không để tâm cô cự tuyệt mình.
“Không sao, anh hiểu mà, em đừng tự trách. Vả lại anh cũng đã hứa sẽ không làm điều gì khiến em không thoải mái.”
“…” Doãn Doanh nhìn Chung Sở Hòa với ánh mắt cảm động: “Anh thật tốt với em…”
“Cô gái ngốc này, anh còn không tốt với em thì tốt với ai được chứ.”
Chung Sở Hòa nói rồi lại đưa tay vén đi lọn tóc lòa xòa trước trán cô, lúc này y mới nhớ ra:
“Phải rồi, em xuống nhà làm gì thế?”
Chung Sở Hòa cũng chỉ định hỏi thăm một chút, y chưa có ý nghi ngờ điều gì, thế nhưng Doãn Doanh vì làm điều sai trái mà chột dạ cúi đầu. Cô lấp liếm:
“Em khát nước, xuống nhà tìm nước uống thôi.”
Dù sao cô cũng không nói dối, chỉ là không kể hết sự thật mà thôi… Nói rồi không biết Chung Sở Hòa có tin không, Doãn Doanh lại lén lút ngẩng mặt nhìn anh. Lúc này Chung Sở Hòa đang ôn nhu xoa tóc cô, trong ánh đèn vàng ngà của cầu thang, đôi mắt người đàn ông kia hiện lên tia ấm áp.
“Chẳng trách anh sang phòng tìm không thấy em.”
“Anh tìm em có gì không?”
“Không có, anh chỉ là sợ em ngủ không quen chỗ, nên muốn qua xem thử thôi.”
Chung Sở Hòa trước giờ vẫn luôn là thế, y dịu dàng quan tâm, vô cùng tỉ mỉ tử tế, khiến cho Doãn Doanh từ từ bị chinh phục bởi sự rung động.
Nhưng không rõ vì điều gì khiến cô còn rất dè chừng với mối quan hệ này…
Doãn Doanh thật không hiểu nổi trái tim của mình nữa. Cô không phải không có tình cảm với Chung Sở Hòa, có chứ, phải có thì cô mới chấp nhận tiến tới mối quan hệ này, cũng đồng ý về quê nhà của y, muốn xây dựng tổ ấm cùng y.
Nhưng có lẽ tình cảm không đủ sâu đậm. Không giống như khi đó… cô yêu Vạn Luân Thành!
Từ lâu Doãn Doanh đối với Vạn Luân Thành đã triệt để từ bỏ đi đoạn tình cảm sâu sắc của năm xưa, lúc rời khỏi nơi này cô đã nghĩ mình sẽ chôn chặt nó ở nơi không ai nhìn thấy, mãi mãi không yêu anh ta nữa.
Thế nhưng lần này gặp lại, cô vừa hận lại vừa… nhung nhớ anh ta. Dẫu cho ký ức trước khi chia ly có đáng sợ và ám ảnh như thế nào, thì tình cảm khi đó vẫn là thật, cô đã từng yêu Vạn Luân Thành là thật.
Giống như nụ hôn của khi nãy, nó khiến cô ghét bỏ, lại khiến cô tham luyến một cách lạ kỳ.
Điều đó khiến cho Doãn Doanh cảm thấy hổ thẹn với tình cảm của mình và Chung Sở Hòa, cô không dám đối mặt với bạn trai, cô sợ hãi không hiểu nổi trái tim của mình nữa!
Vạn Luân Thành, sao anh nhất quyết phải làm tôi khó xử đến như vậy!