Albert có một người cô, là người cô ruột duy nhất của anh, đã gả tới Trung Quốc, giờ đang sống với chồng và nhà chồng. Cách đây một thời gian, bà từng mời Albert đến nhà mình chơi ít lâu, vốn tưởng anh sẽ cự tuyệt như mọi lần, không ngờ lần này Albert lại nhận lời. Bà đưa địa chỉ, đó là nhà số 1 tiểu khu Kim Uyển thuộc khu Vịnh.
Cô của Albert tên là Nicole, tên tiếng Trung là Đường Lâm, Albert cũng có tên tiếng trung là Đường Đại. Thực ra đời thứ năm và thứ sáu của gia tộc Rother đều có tên tiếng Trung, họ lấy Đường – chính là triều đại huy hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Nguyên nhân là vì họ có một người bà nội/ mẫu thân cực kỳ yêu thích lịch sử Trung Quốc – công chúa Eugenie Victoria.
Trước kia Đường Lâm quyết định kết hôn với một người đàn ông Trung Quốc, cả gia tộc không ai tán đồng, chỉ có công chúa Eugenie đã gật đầu đồng ý.
Xe đậu trước nhà số 1 tiểu khu Kim Uyển, Albert thanh toán tiền xe rồi lấy điện thoại ra gọi cho Đường Lâm. Tiếng chuông vang vài lần thì có người bắt máy, đầu bên kia là giọng Đường Lâm đã ngoài 40 tuổi nhưng vẫn nhẹ nhàng như một thiếu nữ.
“Alo, Albert, cháu tới rồi sao?”
“Vâng, Nicole.”
“Albert, giờ cô có chút việc nên không thể đi đón cháu, cháu tự tìm nhé. Đúng rồi, lúc đến nhà cô thì nhớ giấu màu mắt của cháu đi. Dù sao ở Trung Quốc cũng rất ít người có mắt màu bạc sâu như cháu, nếu ở thời cổ đại, người ta sẽ nói cháu là yêu quái đó.”
Vội vàng dặn dò vài câu, Đường Lâm liền cúp máy.
Albert cất điện thoại rồi tìm nhà vệ sinh công cộng trong tiểu khu, đeo kính áp tròng đen vào rồi mới bước ra. Thực ra không cần Đường Lâm dặn thì anh cũng sẽ đeo. Lúc quyết định tới nhà Đường Lâm ở một thời gian, anh đã điều tra tình hình bên này rồi. Màu mắt của anh đến ở nước ngoài cũng còn hiếm huống chi là ở Trung Quốc.
Cái này có thể khiến người khác chú ý và khó chịu.
Màu mắt đã chuyển sang đen, nhưng màu tóc vẫn giữ nguyên. Dù sao tóc màu bạc cũng không hiếm thấy ở Trung Quốc, phải biết giới trẻ bây giờ cực kỳ thích nhuộm tóc.
Albert đang đi dọc theo tiểu khu thì gặp hai cụ bà. Anh nghiêng người để hai cụ đi trước.
Hai cụ bà tóc đã bạc nhưng tinh thần vẫn rất tốt, phong cách ăn mặc cũng rất thanh lịch. Trong đó có một người còn đang xách theo túi táo, lúc đi ngang qua Albert thì đột nhiên vấp ngã, dựa vào kinh nghiệm múa quảng trường nhiều năm, bà rất nhanh đã đứng thẳng lại được, nhưng quả táo trong túi vì mất cân bằng nên văng ra ngoài.
Bà cụ kêu lên, Albert nhanh tay đỡ lấy giúp bà, sau khi đã giữ được thì đưa lại cho bà cụ rồi chào hỏi, “Nữ sĩ, chào bà.”
Câu chữ nghe rõ ràng như người Trung Quốc bản địa vậy. Mà diện mạo Albert quả thực cũng không phân rõ quốc gia, tinh xảo tuấn mỹ tới mức không giống người thật, nói là người nước ngoài, nhưng anh không có mũi cao mắt sâu quá rõ ràng, nói là người Trung Quốc, nhưng ngũ quan lại thâm sâu và tinh xảo quá mức.
Công chúa Eugenie từng kể bà nội của mình là một công chúa Trung Quốc, vô cùng xinh đẹp động lòng người, chính là đại mỹ nhân đã oanh động toàn thể vương thất Châu Âu lúc bấy giờ. Tướng mạo của Albert cực kỳ giống vị công chúa kia. Nghe thì có vẻ vô lý, huyết thống cách bao nhiêu đời lại có thể xuất hiện trên người Albert, nhưng đó lại là sự thật.
Tống lão phu nhân vốn còn đang lo túi táo kia, đó là táo bà đã đi tới một chỗ rất xa để mua về cho Tống Triều nếm thử. May mà có một anh chàng tốt bụng đã giữ vững túi táo này giúp bà. Đang muốn ngẩng đầu nói cảm ơn, nhưng nhìn thấy diện mạo thanh niên kia, bà chuyển sang khen ngợi: “Ôi chao nhóc này, đẹp trai thật đó.”
Albert sửng sốt, chợt thấy hơi buồn cười.
Bà cụ trước mặt đã quên mất túi táo ban đầu mà chuyển sang khen anh đẹp trai rồi. Không hề trào phúng, cũng không có ý kinh diễm, chỉ thản nhiên thưởng thức rồi đơn thuần khen ngợi mà thôi.
“Cảm ơn, bà cũng rất đáng yêu ạ.”
Tống lão phu nhân được khen đương nhiên rất vui, Lâm lão phu nhân đứng cạnh trông thấy Albert, cũng thẳng thắn khen ngợi. Hai người họ cũng không để ý đến bộ quần áo và đồng hồ đắt tiền mà Albert đang đeo, chỉ đơn thuần khen anh đẹp mà thôi.
Tống lão phu nhân nói: “Bà già kia, níu níu cái gì? Đứng sang một bên đi.” Nói xong thì đẩy Lâm lão phu nhân ra rồi bước đến bên cạnh Albert.
Vì cuộc nói chuyện trước đó nên Albert biết họ sẽ đến cùng một nơi nên Albert cũng đi cùng họ, còn tiện tay giúp họ xách đồ. Sau đó anh mỉm cười nghe hai bà cụ nói chuyện, thái độ lễ phép, cung kính khiến hảo cảm của hai cụ với anh tăng cao.
Lâm lão phu nhân không chấp nhặt với Tống lão phu nhân, bà bước đến cạnh Albert, thân thiết hỏi: “Đường Đại, cháu ở khu nào?”
Albert đã giới thiệu tên tiếng Trung của mình cho họ, anh đáp: “Khu D.”
Lâm lão phu nhân vỗ tay cười nói: “Được đó! Chúng ta ở cùng khu. Tống lão phu nhân, Đường Đại không tiện đường tới nhà bà đâu.”
Tống lão phu nhân ở khu A, cũng có một khoảng cách nhất định với khu D, lát nữa tới giao lộ kia là phải rẽ rồi.
Thấy Lâm lão phu nhân khiêu khích, Tống lão phu nhân lại giận dỗi rồi.
Nghĩ mà xem, mới hai hôm trước người ta khoe con cháu hiếu thuận, bà đã phải chịu thua rồi. Khó khăn lắm hôm nay mới gặp được một thằng nhóc vừa mắt, muốn dẫn về nhà gặp mấy đứa cháu gái mình, không chừng lại thúc đẩy được một đôi thì sao. Thế mà còn bị bà già họ Lâm kia giành mất, đúng là tức chết.
Không được!
Tống lão phu nhân tức đau cả ngực, chẳng buồn nói gì đã đi thẳng về nhà, muốn về để Bảo Nhi của bà an ủi.
Để lại Albert không hiểu gì cùng Lâm lão phu nhân trêu ghẹo, “Chắc chắn bà ấy lại muốn đi tìm tiểu bảo bối của Tống gia đòi an ủi đấy. Đúng là, người già vậy rồi còn muốn cháu nội an ủi, mất mặt ghê.”
Albert nghe vậy liền muốn cười, anh cảm thấy rất thú vị. Nếu anh có trưởng bối đáng yêu như thế, có lẽ cũng sẽ dỗ dành cho bà vui.