Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 33: Khuyên Giải




Phùng Chi giới thiệu với Thường Yến Hành: “Đây là Nguyệt Mai.” Lại nói với Nguyệt Mai: “Nhị gia!”

Nguyệt Mai lặng lẽ nhìn trộm hắn, đã gặp hắn trong ánh đèn nhập nhòe của Đại Thế Giới, bóng người đều là chập chờn, mà hôm nay ban ngày dưới ánh sáng mặt trời sáng chói, hắn thành thục tuấn tú, so với tối đó càng có sức hấp dẫn.

Thường Yến Hành nhìn Phùng Chi, cho đến khi Nguyệt Mai lên tiếng chào hỏi, mới dời mắt đi, hơi gật đầu nhàn nhạt hỏi: “Chuyện bên cục điện thoại cô tính toán như nào? A Chi đã sốt ruột nhiều ngày rồi, đừng dày vò cô ấy!”

“Nhị gia!” khuôn mặt Nguyệt Mai hiện nụ cười, kiều diễm thê lương nói: “Chuyện này nói ra thì rất dài….”

“Vậy không cần nói!” Thường Yến Hành chặn cô ta lại, duỗi tay bắt lấy cổ tay Phùng Chi kéo lại gần phía cửa sổ, khiến cô phải lùi về phía sau.

“Bé ngốc, khóc cái gì?” Hắn mím môi, ôn hòa nói.

“Ai khóc? Em đâu có khóc.” Phùng Chi muốn rút tay lại, lại giãy không ra.

“Không khóc, sao khóe mắt lại ướt?”

“Do bụi bay vào mắt.” Phùng Chi cãi chày cãi cối, gương mặt hãy còn hồng rực, đầu tiên là vì Nguyệt Mai còn đang đứng bên cạnh, thứ hai là sợ bị người của Thường phủ bắt gặp, dù là ai thấy cũng đều không tốt.

“Sao nhị gia còn chưa đi?” Cô ngập ngừng, có chút cuống lên.