Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 4: Tình Ý ( H )




Thường Yến Hành đã qua tuổi 30, cũng không phải đám thanh niên choai choai có thể so, tầm mắt rộng mở, lịch duyệt phong phú, học thức uyên bác, đối nhân xử thế rất có thủ đoạn, khiến hắn như chai rượu vang đỏ cất trong hầm rượu, trải qua năm tháng lắng đọng càng thêm hương thuần mà nồng đậm.

Thuở thiếu niên từng ở Anh quốc lưu học, cũng trải qua vài đoạn tình cảm, chỉ ngừng lại ở mức lễ nghi, đều không bệnh mà chết. Sau khi về nước nhận chức tổng cục trưởng cục thương mại đường thủy, vì đứng vững gót chân mà suốt ngày bận rộn, qua hơn một năm không uổng phí những quyết sách đúng đắn, hắn bây giờ đã đứng trên đỉnh núi, ít kẻ nào có thể sánh được.

Nhìn thiếu nữ trẻ tuổi dưới thân, khuôn mặt nho nhỏ, nước mắt trong vắt, đôi ngực sữa như bồ câu, vòng eo mềm mại, thịt trụ hắn thô to đang “làm” cô, toàn lực rút ra lại toàn lực xông vào, hai cánh hoa bị va chạm như xuất huyết, quá yếu ớt, ngay cả vùng bụng trắng nõn, bị âm mao rậm rạp của hắn va sát thành một mảnh vệt đỏ, cô chỉ có thể ừ ừ a a kêu đau, lại không biết đàn ông trời sinh đã có dã tính, đối thủ càng yếu ớt đáng thương, càng dẽ dàng kích phát thú tính trong thân thể hắn.

Phùng Chi xông vào cuộc sống của hắn rất ngoài ý muốn, hắn cũng không cự tuyệt, cứ thuận theo tự nhiên, ít nhất…. Nhìn cái bụng bằng phẳng của cô nổi lên hình trụ cao ngất, sảng khoái chồng chất chạy dọc xương sống, sung sướng ngập đầu.

Hắn kéo căng cặp chân dài của cô đến cực hạn, khiến cánh hoa thêm mở rộng, lộ ra viên ngọc che dấu bên trong, hắn dùng ngón tay vê nắn, quả nhiên dính hoa dịch theo hắn động tác nhỏ giọt róc rách, chảy xuống giường thấm ướt cả tảng, biết cô đã có thể chịu đựng, hắn không hề thương tiếc mà ôm chặt cô giục ngựa rong ruổi, đại khai đại hợp, cúi đầu cắn bầu ngực cô đầy cả khoang miệng, vừa cắn vừa ra sức thằng lưng ưỡn eo, đột nhiên một đợt thủy triều dội vào mã mắt, nóng đến eo tê dại, sống lưng lập tức cương cứng, hắn gầm nhẹ một tiếng, nùng tinh phun trào mà ra.

Thường Yến Hành nhớ rõ chu kỳ của cô, tận hứng mà bắn vào chỗ sâu trong cô.

Lại ôm Phùng Chi lật người, để cô ghé vào trước ngực thở dốc, phân thân của hắn hãy còn ở ben trong phun dư tinh, cả người thoải mái đến tận xương cốt.

Đẩy tóc mái dính ướt mồ hôi của cô ra, nhìn gương mặt mờ mịt ửng hồng, bàn tay hắn vuốt ve theo bờ vai xuống tới lưng, trơn trượt toàn là mồ hôi.

Hắn tuổi trẻ tráng niên, một lần há có thể đủ, cơ thể thành thật, Phùng Chi phát hiện hắn biến hóa, hung hăng dùng hai mắt đẫm lệ trừng hắn một chút.

Thường Yến Hành cười rộ lên: “Không trách được tôi, bao lâu em mới tới….” Chợt nghe có bước chân ngừng trước cửa, chợt ngừng lại hỏi: “Ai?”


Là quản gia Phúc An, nói sở trưởng sở cảnh sát gọi điện thoại tới nói ở quán ăn Hoa Mậu làm chủ, mời nhị lão gia 7 giờ tối tới cho thể diện.

Thường Yến Hành hơi trầm ngâm lệnh chuẩn bị xe, Phúc An đáp lời rồi đi.

Phùng Chi muốn xuống dưới, lại bị hắn lật lại đè lên cô, của hắn vẫn còn ở bên trong cô, vừa dài vừa cứng khiến người ta khó chịu, nhịn không được dùng tay chọc chọc ngực hắn: “Ngài còn không đi sao?”

Thường Yến Hành lắc đầu, để sát vào tai cô nửa thật nửa giả nói: “Muốn tiểu vào trong em.”

Phùng Chi bị dọa đến trắng bệch, môi run rẩy thốt ra: “Nhị lão gia đừng giày xéo tôi.”