Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 19: Say đắm Tương Tây (19)




“Thiên linh linh, địa linh linh, Tương Tây đuổi xác, người sống chớ gần…”

“Keng…”

“Keng…”

Tiếng chiêng đơn điệu và chói tai văng vẳng trên con đường núi giữa đêm mưa như tiếng quạ già kêu, khiến người ta ớn lạnh sống lưng.

Những “ngọn đèn” màu đỏ cam bay vèo vèo như ma trơi trên mồ hoang chốn rừng núi, chiếu sáng con đường núi chật hẹp và hiểm trở… Khác hẳn lúc lên núi, giờ đây bọn họ đang đi một con đường khác. Con đường này chật hẹp và khó đi hơn, nó được xây bám vào vách núi, miễn cưỡng đủ cho một người.

Một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu hiểm trở, ngã là ngỏm ngay!

Gió lạnh thổi vù vù từ khe núi như quỷ khóc sói tru, bóng cây đan nhau dữ tợn giống như móng vuốt sắc bén gầy còm của ma quỷ, treo trên đỉnh đầu mọi người. Núi Ô Loa hẻo lánh hiếm người ở, toàn bộ đều là rừng rậm nguyên sinh rộng lớn, con đường bọn họ đang đi là được những người thợ đuổi xác mở ra từ nhiều năm trước, bây giờ cỏ dại mọc um tùm, trên phiến đá bám đầy rêu xanh, mưa vẫn đang rơi, đường vô cùng trơn trượt.

Úc Hòa An không dám ngẩng đầu, bờ vai bị cái xác vắt lên đã hoàn toàn tê liệt mất cảm giác. Cả người hắn ta run lẩy bẩy, nhìn đằng trước cũng là xác chết, sau lưng cũng là xác chết, hoà cùng tiếng chuông đơn điệu lờn vờn.

Đi hồi lâu Úc Hòa An còn sinh ra ảo giác, dường như tất cả đồng đội đã biến mất, chỉ còn một mình hắn ta bị kẹt giữa bầy xác chết!

Cuối cùng hắn ta không chịu được nữa, sốt ruột vươn cổ muốn ngó ra phía trước, xem các đồng đội có còn ở đó hay không. Đột nhiên, một bóng đen lặng lẽ buông xuống từ vách núi bên cạnh như chiếc dây thừng treo ngược, rũ xuống ngay trước mặt Úc Hòa An cứ như hắn ta chủ động luồn cổ vào dây thừng tự tử!

“Á…!!!”

“Ầm!”

Vệ Tuân nghe thấy tiếng động lộn xộn vọng lên từ cuối đội ngũ, cậu nghe thấy Lâm Hi truyền lời với Miêu Phương Phỉ, nói Úc Hòa An nhầm dây leo trên núi là dây thừng treo cổ, hoảng sợ ngã sấp xuống chứ không có gì to tát.

Miêu Phương Phỉ lại không dám coi thường bất cứ “chuyện nhỏ” nào, trầm mặt nói: “Bảo mọi người ngậm thuốc Thanh Lương vào miệng đi, đoạn đường tiếp theo phải tỉnh táo 120%!”

(*Một loại thuốc y học cổ truyền Trung Quốc dạng viên ngậm)

Thuốc Thanh Lương là thuốc Miêu do Miêu Phương Phỉ dùng các loại thảo dược như bạc hà, cỏ lưỡi rắn, trái dâu đất để bào chế. Tác dụng của bất cứ đạo cụ nào trong Đắm say Tương Tây cũng bị suy giảm, nhưng loại thuốc Miêu tự chế này lại phát huy tác dụng lớn hơn.

Vệ Tuân cũng được Miêu Phương Phỉ cho một lọ nhỏ, những viên kẹo thuốc màu đen lớn bằng hạt đậu, ngửi thôi là thấy mùi thơm mát.

Sau sự cố nhỏ kia, tốc độ của đoàn hơi bị kéo lại. Vệ Tuân hiếm khi được trải nghiệm lội bộ giữa rừng núi vào ban đêm, chắc do ảnh hưởng của sự biến đổi khác lạ trên cơ thể nên Vệ Tuân thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, đi lâu vậy mà không mệt chút nào. Cậu hào hứng như dẫn học sinh tiểu học đi chơi vùng ngoại ô, tay trái cầm cờ dẫn đoàn, tay phải đút túi nắm chặt con dao găm máu oán hận của Bình Bình.

Dao găm đang nóng dần, đám xác bám sau đội đuổi xác càng ngày càng gần.

Mặc dù chúng sợ oán niệm của Bình Bình, nhưng từ khi ra khỏi nghĩa trang Tiểu Long, không biết oán niệm trên dao găm đã giảm đi hay là oán niệm của đám xác dần mạnh, mà khoảng cách giữa chúng và lữ đoàn liên tục rút ngắn, chỉ e trước khi đến sạn đạo Hung Cốt, hai bên sẽ có một cuộc đọ sức.

Hửm?

Bỗng nhiên Vệ Tuân dừng bước. Miêu Phương Phỉ sau lưng cậu cũng dừng vội, ngay sau đó cả đoàn đều dừng lại. Tiếng chiêng chợt biến mất khiến núi Ô Loa càng toát lên vẻ tĩnh lặng âm u, mưa lào xào như lời thì thầm của ma quỷ.

“Miêu Phương Phỉ, cô có thấy không?”

Miêu Phương Phỉ mãi lo theo sau Bính Cửu cảnh giác với xung quanh, bỗng thấy lòng căng thẳng, vội vàng nhìn về phía trước theo hướng cờ dẫn đoàn của Bính Cửu, nhìn kỹ thêm chút lại khiến da đầu cô tê rần.

“Đây, đây là gì vậy?”

Bóng đen dữ tợn nhô ra từ sâu trong vách núi, vắt ngang con đường núi như móng vuốt khổng lồ, gớm ghiếc, gầy đét vươn ra từ vách núi dựng đứng, xương ngón tay hẹp dài đáng sợ muốn ngăn tất cả những ai đang cố gắng rời khỏi núi Ô Loa!

Miêu Phương Phỉ tê cả da đầu, nhìn kỹ hơn mới nhận ra đó là một gốc cây tiêu dại kỳ lạ mọc trong khe đá của vách núi.

Điều khiến cô rùng mình nhất là từng chuỗi dây xích mảnh buông thõng, chi chít trên gốc cây khô kia, những đoạn xương trắng bệch bị khóa chặt ở cuối sợi dây xích, trông cứ như xương ngón tay người! Gió lạnh thổi qua, xương ngón tay đung đưa như chuông gió bằng xương khiến ai nấy đều lạnh gáy.

Mà đằng sau đã bị lũ xác sống chắn đường, bọn họ không thể lùi tìm đường khác được, nhất định phải đi qua đây!

“Cây tiêu, xương ngón tay, xương ngón tay, xương ngón tay…”

Miêu Phương Phỉ nhanh chóng bình tĩnh sau cơn hoảng loạn, chìm vào suy tư và tự lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên đôi mắt cô sáng lên: “Xác thối thiếu xương ngón tay!”

“Xác thối không thể rời khỏi núi Ô Loa, đây… đây là lời nguyền.”

Tương truyền, cây tiêu dại mọc thành hàng trước sông Vong Xuyên, ngăn không cho những linh hồn ôm ý định từ chối uống canh Mạnh Bà trốn về nhân gian. Cây tiêu, nhất là cây tiêu dại trăm tuổi chính là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo vũ khí phù thủy trong tay các bô lão Miêu tộc, nghe đồn có thể nhốt oan hồn.

Mặc dù đây chỉ là truyền thuyết, nhưng Miêu Phương Phỉ thông minh đã lập tức liên tưởng với thực tế, xác thối thiếu xương ngón tay, xương ngón tay treo trên cây tiêu dại, lời nguyền đó nhắm vào đám xác sau lưng họ. Nếu như chạy nhanh khỏi chỗ này, biết đâu đám xác sẽ bị chặn lại thì sao!?

“Khá đấy.” Bính Cửu nói khẽ.

Được sự công nhận của cậu, trong lòng Miêu Phương Phỉ lại trào dâng cảm xúc chưa từng có, như tự hào, như phức tạp, lại như sợ hãi. Cô cảm thấy mình chưa xứng với lời khen của Bính Cửu… Bính Cửu bỗng dưng khen cô, chắc chắn là có dụng ý! 

“Miêu Phương Phỉ, cô rất khá.”

Miêu Phương Phỉ chưa kịp phản ứng, Vệ Tuân đã khen thêm: “Giao lữ đoàn cho cô, tôi cũng yên tâm.”

Cái, cái gì???

Miêu Phương Phỉ căng thẳng, không dám tin vào tai mình, ý của Bính Cửu là…

“Mọi người đi trước đi.”

Giọng cười của Bính Cửu như lời thì thầm của một con quỷ: “Lát nữa tôi sẽ đuổi theo.”

Cậu muốn tách đoàn!

Tròng mắt Miêu Phương Phỉ đột nhiên co rút, giây phút ấy, nỗi sợ trong lòng cô còn lớn hơn khi nhìn thấy xác chết bị biến đổi! Bính Cửu muốn rời đoàn, vào lúc này! Gã, gã nói muốn giao lữ đoàn cho cô, đây là bài kiểm tra của Bính Cửu sao? Kiểm tra lòng trung thành của cô ư?

Lẽ ra cô nên từ chối, dù bất cứ nguyên nhân nào, cô không làm được, sao cô có thể…

“Miêu Phương Phỉ, tôi tin cô có thể làm được.”

Gã nói tin cô, nhưng, nhưng mà cô…

Vù…

Đúng lúc này, mưa gió bất chợt bùng lên mạnh mẽ như là có ai thổi. Mùi mưa tanh ngòm và mùi cành lá thối rữa xộc thẳng vào mặt, gió thổi cây tiêu hoang lắc lư dữ dội, từng sợi xích mảnh trên cây va vào nhau liên tục như chuông gió xương người. Đột nhiên, các cành cây khẳng khiu như không thể chịu nổi sức nặng nữa mà gãy lìa khỏi cây tiêu, cuốn theo những sợi dây xích lăn xuống khe núi, loáng cái đã biến mất.

“Keng keng keng!”

Tiếng chiêng dồn dập từ sau đoàn người, Triệu Hoành Đồ nóng nảy thúc giục, quả nhiên khi lời nguyền bắt đầu sụp đổ, đám xác phía sau lại có động thái khác thường. Sắc mặt Miêu Phương Phỉ tái xanh nhưng cô buộc mình phải bình tĩnh. Cây tiêu dại lắc lư như sắp đổ trong gió mạnh, họ phải nhanh chóng đi qua đây nhân lúc nó chưa bị quật gãy hoàn toàn, kéo giãn khoảng cách với đám xác chết đằng sau!

Bính Cửu lủi khỏi con đường núi, khóe môi khẽ cong như đang nhìn cô chăm chú.

Bính Cửu tin cô!

Miêu Phương Phỉ cắn chặt môi, cơn đau nhói khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Miêu Phương Phỉ hiếm khi ngẩng đầu nhìn thẳng Bính Cửu, khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, một cảm xúc chưa từng có tràn ngập trong lòng cô.

Giống như chú chó chăn cừu được chủ tin tưởng, giao trọng trách trông coi bầy cừu. Cũng giống như, giống như một giấc mơ điên rồ nào đó, hướng dẫn viên và du khách đoàn kết cùng xông pha vượt qua mọi trở ngại.

“Bọn tôi chờ anh trở về.”

Cô trịnh trọng gật đầu với Bính Cửu như tuyên thệ, nhận chiếc cài áo hướng dẫn viên từ tay cậu, rồi sải bước về phía trước không chút do dự.

Vệ Tuân cầm cờ dẫn đoàn lẳng lặng đứng bên đường, nhìn đoàn đuổi xác dần đi xa. Mưa đêm rơi lên mặt nạ đồng thau càng lạnh hơn, cậu khẽ vén mặt nạ lên thở phào một hơi, những vệt nước đọng trên làn da tái nhợt trông hơi ma mị như yêu tinh rừng già hút hồn người.

“Nói thật, các người làm thế này không công bằng.”

Vệ Tuân đổi cờ dẫn đoàn sang tay trái.

Vừa rồi cậu đang nghĩ nếu mình ở lại lữ đoàn và tiếp tục, thế thì có được tính là khách du lịch rời đoàn không?

Nếu được tính, sau này cậu sẽ có nhiều cách hay hơn để dùng cờ dẫn đoàn.

Nhưng khách sạn quần què kia sẽ không để cậu lợi dụng sơ hở này.

[Hướng dẫn viên Bính Cửu, hãy quay lại đoàn trong vòng mười lăm phút, nếu không sẽ bị trừ lương cho chuyến đi này!]

[Hướng dẫn viên Bính Cửu, hãy quay lại đoàn trong vòng mười lăm phút, nếu không sẽ bị trừ lương cho chuyến đi này!]

“Mười lăm phút á, chó thật.”

Vệ Tuân chống cờ dẫn đoàn, đứng trên đường núi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

“Thôi tụi bây xông lên cả lũ đi. Từng đứa một thì tao sợ không đủ thời gian.”

“Khèeeeee!”

“Khèeeeee!”

Trên cành tiêu dại, mười mấy đôi mắt máu đỏ sáng lên trong bóng tối. Ánh mắt căm hận bộc phát, chỉa thẳng vào Vệ Tuân. Trên cây tiêu dại này có hơn mười con Cáo Bay xác sống!

Hầu hết móng vuốt của Cáo Bay xác sống đều quấn dây xích, chúng là một thể với lời nguyền trên cây tiêu dại, trói chặt đám xác thối, tạm thời không thể rời đi.

Nhưng…

Bóng đen khổng lồ lặng lẽ bay lên từ tán cây như một mảnh vải đen bay theo gió. Ầm một tiếng, cờ dẫn đoàn bỗng nhiên ghì nặng xuống, ánh sáng rực rỡ lập tức tối đi.

Tí tách.

Tí tách.

Nước bọt tanh hôi rơi xuống theo mưa phùn, tia chớp xuyên thủng bầu trời, dưới ánh điện quang sáng chói, một con quái vật gân guốc đỏ lòm như máu đứng trên đỉnh cờ dẫn đoàn, ánh mắt căm hận nhìn chòng chọc vào Vệ Tuân, đột nhiên nó mở cái miệng to như chậu máu ra.

“Khèeee!”

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Nghênh chiến với Tả Thống lĩnh Cáo Bay xác sống.]

[Cấp độ nhiệm vụ: Cực kỳ khẩn cấp.]

[Mô tả nhiệm vụ: Ôi trời ơi! Tả Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã tìm đến vì ‘Dao găm máu oán hận của Bình Bình’! Hướng dẫn viên hãy bảo vệ con dao, g!ết chết Tả Thống lĩnh Cáo Bay xác sống! Lưu ý, bạn lấy được càng nhiều vật phẩm ‘Bình Bình’, sẽ càng nhận được nhiều phần thưởng khi mở điểm tham quan mới!]

Ngay lập tức, ảo cảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Vệ Tuân, có người thân xoay quanh, có ma quỷ dày vò, tầm mắt cậu toàn là màu máu nhưng sâu trong đỏ tươi, đôi mắt Vệ Tuân vẫn bình tĩnh như trước. Bỗng nhiên cậu vung cán cờ quét ngang, cán cờ dội ngược như va phải bức tường cứng. Tuy đánh trúng mục tiêu, nhưng phản lực cũng khiến Vệ Tuân loạng choạng lùi lại mấy bước mới đứng vững được.

Sức rất mạnh!

“Khèeee!”

Tả Thống lĩnh Cáo Bay xác sống khôn ngoan xảo quyệt, sau khi phát hiện ảo giác không có tác dụng với Vệ Tuân, nó bắt đầu kiểu tấn công dã man thường thấy nhất, mà đây lại chính là điểm chí mạng của Vệ Tuân!

Cơ thể của Vệ Tuân không thể đỡ được sức mạnh khổng lồ của Thống lĩnh Cáo Bay xác sống. Cậu tính dùng dao găm máu oán hận để tấn công, nhưng dao găm sắc bén lại không thể cắt được lớp da cứng của Tả Thống lĩnh Cáo Bay xác sống, cứ như không thể tổn thương chúng.

“Phụt!”

Vệ Tuân phun một ngụm máu, Tả Thống lĩnh Cáo Bay xác sống liên tục tấn công khiến cậu bị nội thương, hơn nữa mặc dù đỡ được từng cú đánh, nhưng mỗi lần cắn xé đều khiến Vệ Tuân sôi máu, không thể không lùi lại, đến khi gót chân đạp vào khoảng không, bấy giờ Vệ Tuân mới biết mình đã lùi đến rìa đường núi rồi.

Lùi thêm bước nữa sẽ rơi xuống hẻm núi, mà Thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã một lần nữa tấn công tới trước mặt Vệ Tuân! Bóng đen chết chóc bao phủ toàn thân cậu, cơ thể đỏ tươi đầy sức mạnh bạo lực điên cuồng sắp ném cậu xuống vực sâu, ngay thời điểm vô cùng nguy hiểm và khẩn cấp này…

“Mày muốn thứ này chứ gì.”

Vệ Tuân bị dồn vào đường cùng bật cười, ánh mắt không hề hoảng sợ mà cuộn trào hưng phấn!

“Mày muốn thì lấy đi!”

Một giây sau cậu ném dao găm máu oán hận ra ngoài bằng sức lực lớn nhất, quả nhiên bóng đen luôn rình rập lướt qua đỉnh đầu cậu vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, vội vàng đuổi theo dao găm, nuốt con dao găm ngay giữa không trung!

“Arghhhh!!”

Răng rắc răng rắc…

Âm thanh chói tai khi xương cốt ma sát vào nhau mỗi lúc một lớn, con dao găm mang oán niệm kia như thần dược, sau khi nuốt vào, vóc dáng Tả Thống lĩnh Cáo Bay xác sống lập tức phình to như một con bê, nó bổ nhào vào vách núi theo quán tính, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào tường đá nhẹ nhàng như cắt đậu phụ.

Hai con mắt đỏ rực như hai chiếc đèn lồng nhỏ màu đỏ, ánh mắt âm u thù hận ngó Vệ Tuân đăm đăm mang theo sự chế giễu như mèo vờn chuột.

Nó đã mạnh mẽ hơn, dễ dàng xé con người chết tiệt này thành hai mảnh bằng một đòn!

Nhưng trong lúc Thủ lĩnh Cáo Bay đuổi theo dao găm, Vệ Tuân đã rút một con dao từ trong túi ra, tự đâm vào tim mình như kẻ điên và hét lớn:

“Về 0…”

“À thôi, giờ chưa về được!”

Vệ Tuân cười to, lưỡi dao chệch đi tự đâm vào phổi cậu. Nếu thật sự đâm vào tim và làm nó nổ tung, trong tích tắc Vệ Tuân sẽ chết, đó mới là về 0 thực sự, nhưng cậu vẫn chưa chơi chán!

Vệ Tuân thấy lồng ngực mát lạnh, hít thở khó khăn. Dù cậu không biết đau nhưng vết thương dao đâm vào phổi sẽ gây ra ngoại thương tràn khí màng phổi, trong thời gian ngắn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đây là vết thương nghiêm trọng, nếu không được cấp cứu kịp thời sẽ dẫn đến suy hô hấp mà chết.

Vệ Tuân ho ra một ngụm máu, đếm ngược tử vong đang giảm đi chóng mặt vì vết thương nặng của cậu!

[Đếm ngược thời gian tử vong 23:56:01]

[Đếm ngược thời gian tử vong 19:48:16]

[Đếm ngược thời gian tử vong 11:32:25]

[Kiểm tra phát hiện tốc độ giảm đếm ngược tử vong của bạn quá nhanh, tinh thần của bạn có vấn đề, hãy xử lý kịp thời nếu không sẽ gây ra hậu quả xấu!]

Do ảnh hưởng từ vết thương nghiêm trọng khiến đếm ngược tử vong giảm mạnh, giá trị SAN của Vệ Tuân cũng bắt đầu giảm, đây chính là điều cậu mong muốn!

[Giá trị SAN: 85]

[Giá trị SAN: 76]

[Giá trị SAN: 69]

Ting…

Khi giá trị SAN giảm xuống dưới 60, một cảnh báo bằng chữ đỏ tươi xuất hiện trong đầu Vệ Tuân.

[Cơ thể của bạn bắt đầu dị hóa!]

Trán ngứa râm ran, đôi sừng nhỏ kia đang mọc ra ngoài, mà đầu ngón tay càng ngứa hơn nữa, Vệ Tuân cúi đầu xuống, vũng nước phản chiếu bóng dáng cậu.

Móng vuốt đen sì sắc nhọn, sừng trên trán nhọn như chồi măng mùa xuân, đôi con ngươi đỏ tươi lạnh lùng tàn khốc, không có bất cứ cảm xúc nào. Vệ Tuân nhoẻn miệng cười, cái bóng cũng đang cười…

Giống như ác ma đã leo khỏi vực thẳm, bò đến nhân gian.