Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 30: Say đắm Tương Tây (30)




Quay ngược lại bốn tiếng trước. Vào lúc 0 giờ sáng, Vệ Tuân thí nghiệm máu xong thì đổ bốn con giòi xuống suối Tiểu Long, sau đó mang theo đom đóm quỷ nhi đến nhà trưởng thôn.



Thừa dịp Bình Bình chưa về và con quỷ nhi bảo bối của cô ta đang nằm trong tay mình, Vệ Tuân quyết định vào nhà ăn trộm. Là đối tượng cốt lõi của hành trình, nên nhà Bình Bình và những thứ cô ta từng sử dụng qua đều có giá trị tham khảo cực lớn.



Khi cho Tả, Hữu Thống lĩnh Cáo Bay xác sống bay màu, Vệ Tuân đều nhận được ‘dao găm máu oán hận của Bình Bình’ và ‘giày thêu của Bình Bình’. Biết đâu trong nhà cô ta còn có mấy thứ như ‘khăn lụa của Bình Bình’ hay ‘phấn trang điểm của Bình Bình’ thì sao? Dù không có thì được vô nhà cô ta dạo thôi cũng đủ k!ch thích rồi, Vệ Tuân cứ canh cánh mãi chuyện mình chưa kịp chiến với lệ quỷ Bình Bình.



“Trước kia mày không sống ở đây à?”



Từ đường là kiến trúc được bảo tồn tốt nhất ở thôn Thiết Bích, thoạt nhìn khu vực xung quanh từ đường thì nhà trưởng thôn là khang trang nhất. Đáng tiếc Vệ Tuân vô dạo một vòng trừ sặc tro bụi ra thì không phát hiện thứ gì hay ho cả, nhà cửa trống trơn, tường thì đen thui giống như từng bị hoả hoạn. Y hệt cái vỏ rỗng chẳng có cái móc xì gì.



Có thể đây là ngôi nhà mà Bình Bình từng ở, nhưng không phải nơi quan trọng nhất.



Vệ Tuân phân tích trong lòng. Bình Bình là thôn trưởng nữ đầu tiên của thôn Thiết Bích trăm ngàn năm nay, nhưng thực tế mối quan hệ giữa cô ta và người dân trong thôn rất tệ, đám xác thối bị nhốt trong nghĩa trang Tiểu Long cùng nhóm thai nhi bị ăn thịt trong lời đồn có lẽ đều liên quan đến số phận bi thảm của Bình Bình.



Phụ nữ lúc sinh con là yếu ớt và không có khả năng chống cự nhất. Dưới tình huống như vậy, Bình Bình sẽ sinh con trong thôn sao?



“Bé cưng, dẫn anh trai tới nhà mày xem nào.”



Vệ Tuân không muốn lãng phí thời gian trong ngôi nhà đổ nát này, nữa bèn dẫn quỷ nhi rời khỏi thôn Thiết Bích. Cậu tóm con đom đóm đang đậu trên vai mình rồi vứt đi. Con đom đóm đập cánh bay lên tưởng Vệ Tuân muốn chơi đùa với nó, nhưng sau vài lần bay về rồi lại bị quăng, nó ngơ ngác lượn quanh Vệ Tuân với vẻ khó hiểu.



Vệ Tuân cũng không trông cậy con quỷ nhi có thể dẫn mình đến thẳng hang ổ của Bình Bình, cậu tiếp tục đi dọc thượng lưu suối Tiểu Long. Đêm nay không mưa nhưng bầu trời đêm vẫn phủ một tầng mây mờ ảo u ám, ánh trăng ẩn hiện viền ngoài như mọc lớp lông tơ



Đây chính là trăng tán(*) theo cách nói của người xưa. Vào đêm ma quỷ, cửa địa ngục rộng mở, không nên ra ngoài.



(*) Trăng tán (Lunar Halo) là Mặt Trăng xuất hiện cùng với một vòng hào quang nằm tách biệt rộng ra bên ngoài. Khoảng giữa từ vòng hào quang này đến Mặt Trăng thường là vùng trống và có màu tối đen như màu nền trời.



Tuy nhiên Vệ Tuân nào được chuyện tốt như gặp ma giữa đường gì đâu, suốt cả quãng đường dọc theo suối Tiểu Long đều bình yên vô sự. Cuối con suối là hồ nước, phía trên có thác nước đổ xuống, ven hồ mọc đầy những lũy tre xanh to bằng cánh tay nhưng thân tre lại có mấy đốm gì đó trông như máu mắt. Các bụi cỏ dại mọc hai bên vô cùng rậm rạp, không biết đằng sau là đường hay dốc đứng.



“Đây rồi.”



Vệ Tuân đứng cạnh bờ hồ móc trong túi đôi giày thêu dính máu của Bình Bình ra, đôi giày này đã bắt đầu nóng lên từ lúc ở nhà thôn trưởng, càng về phía hạ lưu nhiệt độ càng tăng. Khi tới hồ nước thì nó đã nóng như củ khoai lang nướng.



Vệ Tuân đoán nó nóng lên không phải vì Bình Bình thì cũng vì Vua Cáo Bay xác sống. Có cơ hội hiện tại, cậu quyết định tìm cho ra Vua Cáo Bay xác sống rồi tiễn vong nó luôn.



Thật ra lúc giết Tả thống lĩnh ở sạn đạo Hung Cốt, Vệ Tuân đã muốn đi tìm Vua Cáo Bay xác sống để chiến nhau một trận rồi. Thế nhưng khát vọng chém giết điên cuồng, ý chí hừng hực muốn đổ máu giết người giết mình và sự mất kiểm soát đã khơi dậy lòng cảnh giác của Vệ Tuân.



Cho nên cậu vẫn luôn kiềm chế bản thân trong tiềm thức, tránh đụng độ với Vua Cáo Bay xác sống. Bằng không cậu sẽ lại rơi vào hoàn cảnh chiến đấu điên cuồng.



Có điều sự mất kiểm soát do giá trị SAN giảm không chỉ thể hiện ở [email protected] muốn chiến đấu, mà lúc ở mộ thai nhi Vệ Tuân còn không thể kiềm chế bản thân mà chìm đắm vào trận đánh với Bình Bình. Không xử lý vết thương, mặc kệ thời gian đếm ngược tử vong giảm xuống liên tục cũng là một kiểu mất kiểm soát.





Giá trị SAN giống như con dao hai lưỡi vậy, tuy buff cho cậu nguồn sức mạnh to lớn nhưng đồng thời cũng tước đoạt lý trí của Vệ Tuân. Dị biến đã khiến Vệ Tuân thèm muốn chém giết, bản thân vì giảm SAN cũng sa sút mất hứng thú với mọi việc.



Rút xong hai ống máu, Vệ Tuân đã hơi chút tỉnh táo, cũng nhận ra sự mất khống chế này khó lòng giải trừ nên thôi cứ chill với nó vậy. Bây giờ giá trị SAN của cậu còn 42 điểm, chắc cũng đủ chiến một trận với Vua Cáo Bay xác sống rồi.



Cho đến hiện tại, điều k!ch thích nhất hành trình và khơi dậy hứng thú của Vệ Tuân chỉ có Vua Cáo Bay xác sống và lệ quỷ Bình Bình thôi, Ô Lão Lục thì miễn cưỡng chấp nhận được.



“Không có đường à?”



Vệ Tuân lượn lờ trước hồ nước, thăm dò hai bên trái phải nhưng nhiệt độ đôi giày thêu dính máu vẫn không thay đổi. Cậu không phải thợ săn lành nghề dễ dàng lần theo dấu vết con mồi, cả quãng đường toàn dựa vào đôi giày thêu mà cậu xem như radar để dò tìm. Nhưng bây giờ đôi giày thêu đã mất tác dụng, con đom đóm quỷ nhi cũng bay loạn xạ khắp nơi chẳng có tính tự giác dẫn đường gì cả. Vệ Tuân hết cách, đành phải tiếp tục lần mò… Khoan đã, cậu thật sự không còn cách khác ư?



Vệ Tuân móc lọ một thủy tinh, mở nắp.



“Vo ve~”



Con muỗi vàng kim bị nhốt trong lọ bay vèo ra như viên kẹo chanh, nhưng thay vì bay đi thì nó lại lượn tung tăng quanh Vệ Tuân như bày tỏ sự vui vẻ và muốn gần gũi cậu.



“Mày ngửi mùi máu này xem.”



Vệ Tuân đưa chiếc giày sát vào con muỗi: “Dẫn tao đi tìm nó.”



Muỗi rất nhạy cảm với máu, để chúng làm chó săn cũng là điều bình thường.



“Vo vo?”



Muỗi vàng đậu trên đôi giày thêu, bốn đôi cánh ngoan ngoãn xếp lại, mắt to trừng mắt nhỏ với Vệ Tuân. Vệ Tuân nghiêm túc nhìn chằm chằm nó mấy giây, cuối cùng mới biết thứ ngu ngốc này không hiểu cậu nói gì.



Nếu muốn giao tiếp với con muỗi vàng và khống chế nó, Vệ Tuân phải truyền cho nó ít máu.



“Phiền phức ghê, tao còn phải tiếp nhận sự trung thành của mày hử?”



Vệ Tuân vén tay áo, để lộ cánh tay trái thon gầy xanh xao và hình xăm con bướm Maria. Không phải ảo giác, hình xăm này đã di chuyển, bây giờ nó đã nằm ở điểm giao nhau giữa cánh tay và cẳng tay.



Vừa thấy da thịt Vệ Tuân, con muỗi vàng lập tức điên cuồng phấn khích, đôi cánh đập nhanh tạo thành vệt bóng mờ rồi lao tới như viên đạn. Nó đáp xuống cánh tay của Vệ Tuân, bắt đầu hút từng ngụm máu nhỏ.



“Hút ít thôi, vật nhỏ vô dụng.”



Dù không thấy đau khi bị hút máu, nhưng Vệ Tuân vẫn khó ở mà chê: “Cớ gì mà cứ hết giòi rồi đến muỗi thề trung thành với mình thế nhỉ? Bộ không còn con nào mạnh mẽ hơn à?”




‘Vo ve ve chủ nhân~!’



Con muỗi vàng hút máu xong thì hớn hở vo ve trong đầu cậu, cuối cùng đã biểu đạt được suy nghĩ của mình rõ ràng.



‘Chủ nhân, vo ve~!’



Nó đã rất kiềm chế chỉ hút một ít máu rồi, vừa đủ lượng lập khế ước với chủ nhân là nó ngừng hút ngay, là con muỗi cực kỳ có ý thức. Sau khi rút vòi thì nó đập cánh bay ra ngoài, đập đầu vào cái cây bên cạnh.



Vệ Tuân dòm mà sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ con muỗi này bị đần hay say máu thì thấy nó lảo đảo bay trở lại, đôi chân nhỏ xíu đang ôm thứ gì đó.



‘Vo ve, chủ nhân~’



Giọng muỗi vàng đã yếu bớt, đặt món đồ vào tay Vệ Tuân.



“A!”



Khi nhìn thấy các thuộc tính của thứ này, Vệ Tuân kinh ngạc hít một hơi khí lạnh.



[Tên: Vòi hút ¥%#@* biến dị (vàng)]



[Phẩm chất:???]



[Tác dụng: Hút máu &*%! @]



[Ghi chú: *&… Không đau… #@ rắn chắc ]




Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ký tự loạn xạ đến vậy trong phần giới thiệu vật phẩm!



Tiếng vo ve yếu ớt của con muỗi vàng vang vọng trong đầu Vệ Tuân, cậu biết đây có vẻ là nghi thức đặc biệt thể hiện lòng trung thành của loài muỗi ma. Sau khi tìm được chủ nhân định mệnh của mình, muỗi ma sẽ dâng hiến vòi hút tượng trưng cho lòng trung thành tuyệt đối của nó, tương lai nếu không được phép của chủ nhân, nó thà chết đói cũng không bao giờ hút máu sinh vật khác, nhất định chỉ hút máu chủ nhân mà thôi!



Tất nhiên vòi đứt thì sẽ mọc lại, nhưng thứ mà con muỗi ma đưa cho chủ nhân chính là cái vòi tốt nhất đã gắn liền với nó từ khi chào đời, những vòi hút được tái tạo sau này chất lượng không thể so được.



Mà tác dụng của vòi hút tương đương với cấp độ dị biến của muỗi ma, muỗi vàng tiến hoá chưa cao nên không thể biểu đạt đầy đủ ý nghĩa được. Vệ Tuân chỉ hiểu ý nó là “vòi hút này ‘rất cứng’ và ‘không đau’”, đây cũng là hai đặc điểm duy nhất phù hợp với phần nhắc nhở vật phẩm.



“Rốt cuộc mày là cái thứ gì vậy?”



Vệ Tuân tò mò cầm cái vòi to bằng kim châm trong lòng bàn tay lên ngắm nghía, chẳng lẽ đến khách sạn cũng không giám định được thứ bé xíu này sao? Nghĩ tới trận chiến giữa cậu và đám muỗi ma, rồi đến con muỗi vàng thề trung thành với cậu mà khách sạn vẫn im lìm chẳng thèm phản ứng.




Chính xác thì chúng là gì nhỉ?



‘Vo ve, chủ nhân, cái đó…’



Nghỉ ngơi đủ rồi, con muỗi vàng bay vo ve, theo bản năng muốn lấy lòng Vệ Tuân, nó không có khái niệm ‘bản thân’ vì nó cảm thấy mình là một bộ phận của chủ nhân, dù cách biểu đạt hơi ngu nhưng Vệ Tuân không rỗi hơi mà đi so đo với một con muỗi. Hơn nữa dù tiếng vo ve còn rất yếu nhưng nó cũng đã bắt đầu làm nhiệm vụ chó săn, sau khi bay một vòng quanh đôi giày thêu thì nó bay thẳng về hướng Tây Bắc.



Đôi giày thêu văng ra từ xác Thống lĩnh Cáo Bay xác sống, lúc ấy Vệ Tuân nổi điên xé nó ra thành trăm mảnh nên mùi máu trên đôi giày này cực nồng. Tiếng vo ve của con muỗi vàng vang lên trong đầu Vệ Tuân.



Nó cảm nhận được một mùi máu tương tự, nhưng mạnh và khủng khiếp hơn ở hướng đó.



Chính là Vua Cáo Bay xác sống.



Con muỗi vàng dẫn Vệ Tuân đi một mạch, Tương Tây núi non bạc ngàn mà chỗ này càng hẻo lánh hoang vu hơn, ngay cả con đường mòn để người dân lên xuống núi cũng không có. Thế nhưng bây giờ cơ thể Vệ Tuân đã trải qua dị hóa, dù đi trên vách núi nghiêng 45 độ thì vẫn như giẫm trên đất bằng, vậy nên tốc độ của cả hai chẳng hề chậm.



Có điều băng qua mấy chặng sườn đồi, hiện tại đã là 2 giờ 30 sáng. Nếu soi bản đồ, trông Vệ Tuân như mới đi được mấy trăm met theo đường chim bay nhưng thật ra đã chạy xa tận mười mấy km.



“Vo ve~”



Con muỗi vàng bay dập dờn, phía trước chính là địa bàn của ‘quái vật’, hơi thở mạnh mẽ của nó khiến muỗi vàng vô thức không dám đến gần mà phải lượn lờ ngoài rìa. Nhưng Vệ Tuân chẳng hề do dự, lúc vừa tới cậu cũng đã thoáng cảm nhận được hơi thở chỉ thuộc về sinh vật cường đại.



Kẻ địch rất mạnh!



Thậm chí Vệ Tuân cảm giác nó không yếu hơn lệ quỷ Bình Bình là bao.



Vô cùng mạnh!



Đầu móng vuốt ngứa ngáy, trong mắt Vệ Tuân ánh lên tia sáng đỏ mờ nhạt, khát vọng chém giết cùng kẻ thù cường đại tràn ngập trong từng mạch máu như một liều thuốc k!ch thích khiến máu cậu sôi trào.



Rất muốn, rất muốn chiến ngay lập tức.



Vệ Tuân chẳng chút sợ hãi mà phi thẳng vào địa bàn địch.



Trước mắt rộng mở bừng sáng, đây là một bãi đất trống hiếm thấy trong rừng, bãi cỏ dưới chân xanh mướt mềm mại như tấm thảm thượng hạng. Trên thảm cỏ mọc đầy những bông hoa trắng không biết tên, bãi cỏ này gọn gàng xinh đẹp không giống mọc hoang, có vẻ được cắt tỉa thường xuyên.



Không có cây cối hay bụi rậm mọc linh tinh, chỉ có một cổ thụ cực lớn mọc ngay trung tâm bãi cỏ. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy đây là hai cây quấn vào nhau rồi cùng sinh trưởng, tạo thành một cảnh quan hiếm có trong rừng.



Nhưng điều thu hút ánh mắt Vệ Tuân nhất chính là, giữa thân cổ thụ lại mọc ra một cái đầu phụ nữ.