*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hướng dẫn viên Bính, đồ cặn bã
Bọn họ nhất định phải theo đúng lịch trình. Dù có sợ hãi cũng phải vào nghĩa trang Tiểu Long trước 6 giờ.
Hơn nữa, buổi tối đầu tiên của hành trình thường là đêm bình an. Trong nghĩa trang có bao nhiêu thi thể đi chăng nữa thì có lẽ cũng chỉ dùng để dọa người.
Các du khách không biết là vô tình hay cố ý nhìn về phía Bính Cửu, muốn tìm chút cảm giác an toàn. Hình tượng của Bính Cửu trong lòng mọi người sau khi mang hai người Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ trở về bất giác thay đổi.
Dù sao sức mạnh của hắn cũng là không thể nghi ngờ.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Bính Cửu, trong lòng mọi người liền căng thẳng.
Bính Cửu lại xanh cả mặt!
Trong nháy mắt, những du khách kỳ cựu đã tưởng tượng ra vô số kịch bản.
Đây có phải điểm đáng sợ của "Say đắm Tương Tây" không? Ngay cả nơi ở đêm đầu tiên cũng hiểm nguy trập trùng, khiến tên điên như Bính Cửu cũng phải kiêng dè!
Bọn họ phải ở đây cả đêm —— Có bao nhiêu người sẽ sống sót chứ?
Nghĩa trang Tiểu Long, nguy hiểm!
——
Vệ Tuân mặt mày xanh xao ——
Bị đông cứng luôn.
Cửa chính nghĩa trang Tiểu Long vừa mở, Vệ Tuân dường như được đưa đến Nam Cực trong nháy mắt. Còn có một luồng điều hòa công suất lớn thổi đến chỗ hắn, lạnh đến mức khiến Vệ Tuân tê cả da đầu, gần như run rẩy.
Nhược điểm của tên máu lạnh này thật "chết người".
"Đi."
Vệ Tuân lời ít mà ý nhiều ra lệnh. Thật ra bây giờ hắn nói chuyện có chút giọng mũi, cũng may không ai phát hiện.
Bị cảm thì nhất định phải hơ khô trang phục trên người mới được. Hắn chân thành hy vọng bên trong nghĩa trang Tiểu Long có thể ấm áp một chút.
Nếu không bị cảm rồi lại sốt, thời gian tử vong đếm ngược sẽ không đủ cho hắn lăn lộn.
Thạch Đào buông Bính Cửu xuống, trên lưng trống rỗng gã lại bắt đầu không quen. Nhìn quần áo bị nước mưa thấm ướt dính chặt vào người Bính Cửu, có vẻ hắn hơi gầy gò yếu ớt.
Khi bóng dáng của Bính Cửu gần khuất sau bầy xác, thời gian dần trôi, một cảm giác hoảng sợ không thể giải thích ập đến khiến Thạch Đào vô thức muốn đuổi theo. Nhưng vừa mới bước một bước, lông tơ toàn thân đều dựng đứng, máu như đông cứng lại!
Những thi thể trong sân đang nhìn chằm chằm gã!
Hàng chục cặp hốc mắt đen trũng chết chóc khóa chặt lấy Thạch Đào. Ác ý mãnh liệt và sự lạnh lẽo khủng khϊếp ập đến, khiến Thạch Đào tức khắc đổ mồ hôi lạnh, không thể cử động.
May mắn có người cảm thấy được sự khác thường của gã.
Thạch Đào bị người phía sau kéo lùi lại mấy bước. Cảm giác ớn lạnh khi bị nhìn chằm chằm cuối cùng cũng biến mất.
"Chú em này, coi chừng. Không có thẻ phòng thì chúng ta không thể vào!"
"Cảm, cảm ơn."
Thạch Đào vẫn còn sợ mất hồn mất vía, miễn cưỡng cười một tiếng, cảm ơn người đã kéo gã lại rồi ngập ngừng nói: "Cảm ơn, Vương..."
"Này, tên mập tôi đây lớn hơn vài tuổi, nếu chú em không ngại thì gọi một tiếng anh Vương đi."
Vương Bành Phái không thèm để ý vỗ vỗ bụng béo cười ha hả, thiện ý nhắc nhở: "Chú em bị thương à? Nếu có vết thương thì chúng ta phải nhanh chóng chữa trị, cậu không thể lơ là ở nơi đầy quỷ quái này!"
"Cảm ơn anh Vương đã quan tâm."
Thạch Đào cũng biết trạng thái của mình không được tốt, cảm kích đối với tên mập càng hiện rõ trong mắt. Gã giải thích: "Tôi không bị thương."
Mặc dù trận chiến trước đó rất đẫm máu ác liệt, nhưng lũ quái vật đều tấn công Bính Cửu. Thạch Đào không bị thương, gã chỉ đang hồi tưởng lại cảm giác chạy loạn như một kẻ điên.
Từ khi bị cụt tay, gã đã luôn là người tàn tật trong mắt người khác.
"Anh giúp em, dù sao em cũng không tiện lắm... "
"Không sao đâu, Đào. Có anh đây, anh có thể nuôi em."
Ai cũng có thiện ý, nhưng cánh tay bị cụt thì gã đã coi như là vô dụng. Trên thực tế, gã đã bị sa thải khỏi đội thể thao trong thời kỳ đỉnh cao của mình và cũng không thể tìm được công việc khác.
Trong suốt cuộc hành trình, gã còn phải chịu nhiều sỉ vả hơn nữa vì khuyết tật của mình. Phần lớn thời gian đều là chật vật chạy trốn, dựa vào thể lực và khả năng phục hồi hơn người của mình mà miễn cưỡng sống sót.
Nhưng không giống trận chiến vừa nãy.
Ánh mắt Thạch Đào phức tạp.
Không phải chạy trốn, mà là mặt đối mặt với địch. Nhìn xem, gã còn có thể cõng Bính Cửu, không có kéo chân sau hắn. Mặc dù chỉ có một chút tác dụng, nhưng cũng khiến Thạch Đào cảm thấy...
Tay cụt cũng không có gì to tát, bản thân hãy còn hữu dụng.
Gã còn có thể hữu dụng hơn nữa.
Bính Cửu cho gã cơ hội này.
"Hướng dẫn viên Bính, hình như không còn giống như trước."
Nghe Vương Mập lẩm bẩm, Thạch Đào vô thức gật đầu.
Đúng vậy, không cần biết người ngoài đánh giá Bính Cửu như thế nào, Thạch Đào lại nhận thức được về con người Bính Cửu thêm lần nữa.
Điên cuồng, mạnh mẽ, thần bí, khó mà nắm bắt.
Chỉ có dạng người này mới có thể sống sót trong khách sạn nguy hiểm bủa vây tứ phía.
Thạch Đào cũng muốn trở thành người giống như Bính Cửu.
"Nghĩa trang Tiểu Long được xây dựng vào triều Thanh, thời gian cụ thể không thể kiểm chứng."
Là một người làm công, Vệ Tuân còn không thể nghỉ ngơi. Sau khi nhận thẻ phòng, hắn đọc thuyết minh du lịch mà mặt không chút biểu cảm, dẫn các hành khách một đường vòng qua giếng trời đầy thi thể vào nhà chính.
"Khi giặc ngoại xâm tràn vào cuối thời nhà Thanh, tướng lĩnh của triều đại nhà Thanh là La Vinh Quang đã dẫn quân đến cố thủ pháo đài Đại Cô Khẩu. "Nhân tại Đại Cô (1) tại, địa thất huyết tế thiên" (*), đối mặt với hai vạn quân địch, các tướng sĩ không không ai lùi bước. Cuối cùng tất cả đều anh dũng hy sinh."
(*) Câu thơ này đại ý là "Bảo vệ Đại Cô đến hơi thở cuối cùng, đến khi máu thịt về lại đất trời". Thứ cho em tài cán hèn mọn không thể dịch thơ hay như các cụ.
"Tư khôi (2) Mã Lão Tư từ Ngũ Động Lục Trại ở Tương Tây với lòng tôn kính đối với các trung binh nghĩa sĩ, đã dẫn đầu chúng đệ tử chủ động rời khỏi Tương Tây, đưa tiễn nhóm liệt sĩ về lại cố hương. Khi đi qua núi Ô Loa từng dừng chân tại nghĩa trang Tiểu Long."
Nhà chính không lớn, bên trong đặt tầm mười cỗ quan tài bằng gỗ mỏng. Mùi ẩm mốc và xác thối tràn ngập cả căn phòng. Không biết những quan tài này đã được đặt ở đây bao lâu, phía trên chồng chất những vết nấm mốc lốm đốm dơ bẩn, gần như che khuất bài vị trước quan tài. Không thể thấy rõ người trong quan tài rốt cuộc là ai.
Đã thấy qua mấy chục thi thể đứng bất động trong sân ở ngoại viện, nhà chính chỉ có mười mấy cái quan tài, các du khách đã không còn kinh ngạc.
Miêu Phương Phỉ khắc ghi mỗi một câu nói của Bính Cửu xuống đáy lòng. Một mặt vẫn đang suy nghĩ về đống xác đang phân hủy ở trong viện, để những cái xác đứng ngoài hiên đón nắng gió, gian nan vất vả trải qua mưa tuyết. Này không giống như nơi để xác chết, ngược lại càng giống như...
Giống như cố ý tra tấn.
Miêu Phương Phỉ chùng xuống, mới đến khu tham quan đầu tiên đã hung hiểm như thế. Không biết lần này cuối cùng còn có người có thể sống sót rời khỏi "Say đắm Tương Tây" hay không.
Đi qua nhà chính mới là nơi dừng chân cho các du khách. Nhà trọ đã có nhiều dấu vết cổ xưa của năm tháng. Tổng cộng ba tầng, cầu thang gỗ chật hẹp không có lan can, đã cao lại còn dốc đứng. Đi trên đó cứ vang cót két, luôn có cảm giác lo lắng nó sẽ đột ngột gãy.
Chẳng qua nhiệt độ ở đây tăng lên không ít, tốt hơn nhiều so với ở trước nhà chính và tiểu viện. Ít nhất cũng không lạnh lẽo, còn có thể che gió che mưa.
"Năm giờ sáng ngày mai tập hợp tại đại sảnh lầu một."
Tám du khách, ba hộ gia đình hai người và hai gia đình một người được phân đến tầng hai và tầng ba của nhà trọ. Khi chia phòng, Vệ Tuân chú ý sắc mặt u sầu như mất cha mất mẹ của du khách mà không khỏi nghi hoặc trong lòng.