Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất

Chương 25: Tô Nhược (3)




Tiếng còi hụ réo inh ỏi hoà cùng những giọng nói khẩn trương vang lên trong máy bộ đàm của lực lượng cứu hộ tạo thành bầu không khí vô cùng hỗn loạn. Phía trước công trường bị phong tỏa, người đàn ông trẻ tuổi trong trang phục cảnh sát ngăn cản Tô Nhược: “Này cô, không được vào bên trong đâu.”

“Chồng tôi đang ở trong đó. Tôi phải vào tìm anh ấy.” Giữa lúc giằng co, Tô Nhược trông thấy một người đàn ông có vóc dáng tương tự Lục Minh Trạch đang được nhân viên y tế chuyển lên xe cấp cứu. Trái tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đôi chân cũng trở nên mềm nhũn. Nỗi sợ hãi giống như con quái vật háu đói chỉ chực nuốt chửng người ta vào bụng, mặc cho người ta vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Nơi thái dương đột nhiên truyền đến một cơn đau nhức khủng khiếp, Tô Nhược đưa tay ôm đầu. Hình ảnh trong mắt cô phút chốc mơ hồ, hiện tại và quá khứ đan xen vào nhau.

Trước khi ngã quỵ xuống đất, Tô Nhược cảm nhận được một cánh tay quen thuộc kịp thời đỡ lấy mình. Bụi bặm bám đầy trên gương mặt và quần áo của Lục Minh Trạch, anh mấp máy môi nói gì đấy nhưng cô không thể nghe rõ.

Ngay sau khoảnh khắc xác nhận rằng anh không bị làm sao, Tô Nhược liền ngất lịm đi. Trong lúc bất tỉnh, cô đã có một giấc mơ rất dài. Một giấc mơ liên quan đến Lục Minh Trạch, cũng là đoạn ký ức mà cô đã đánh mất nhiều năm về trước.

…****************…

Một buổi chiều tự học ở thư viện, tôi mân mê những ngón tay của Lục Minh Trạch, khen rằng chúng thật đẹp, trong đầu lại thầm nhắm chừng cỡ nhẫn của anh là bao nhiêu. Tôi đã tự mình lên ý tưởng rồi nhờ thợ kim hoàn chế tác một chiếc nhẫn bạc để tặng anh trong buổi cắm trại tốt nghiệp. Lục Minh Trạch đã nói, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, dù cho kết quả như thế nào, chúng tôi sẽ chính thức ở bên nhau.

Tuy đang là mùa hè nhưng không khí lại mát mẻ bởi đêm qua đã có một trận mưa lớn. Trong lúc những khác đang nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt, tôi kéo anh đến góc khuất sau một chiếc lều, đưa cho anh món quà mà tôi đã cất công chuẩn bị.

Lục Minh Trạch trực tiếp đeo nó lên tay anh, thích thú ngắm nghía hồi lâu rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, vuốt ve ngón áp út.

“Tiểu Tinh Tinh, sau này anh nhất định sẽ tặng lại cho em một chiếc nhẫn đặc biệt khác.”

Tôi mở miệng, chưa kịp đáp lời anh thì bỗng nghe thấy đám đông la hét và cảm nhận được sự rung chuyển bất thường. Khoảnh khắc kinh hoàng đó diễn ra quá nhanh, anh kéo tay tôi bỏ chạy chưa được bao xa thì đất đá và những nhánh cây gãy đã sụt ầm ầm từ trên sườn núi xuống, san bằng cả khu cắm trại rộng lớn.

Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi, tôi bị mắc kẹt không thể cử động. Lục Minh Trạch dùng cơ thể của anh che chở cho tôi, tôi không cảm thấy quá đau đớn nhưng đầu óc lại choáng váng, cũng chẳng biết khi nào sẽ có người đến cứu chúng tôi nên tôi đã nói với anh: "Minh Trạch, em muốn ngủ một chút."

Trước khi tôi bất tỉnh vẫn nghe thấy giọng anh gọi tên mình: "Đừng ngủ, Tô Nhược, em không được ngủ."

Tôi sốt li bì, hôn mê suốt hai tuần lễ, đến khi tỉnh lại thì không hiểu vì sao mình lại ở trong bệnh viện. Có lẽ vì những chuyện đã xảy ra quá khủng khiếp, ba mẹ tôi chưa từng nhắc đến vụ tai nạn thảm khốc đó.

Tôi đã hoàn toàn quên hết ký ức liên quan đến Lục Minh Trạch, chỉ là có đôi khi, một vài sự việc khiến tôi có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Xa cách 13 năm, Lục Minh Trạch mang theo tâm trạng hồi hộp đến buổi xem mắt nhưng tôi thậm chí còn không nhớ được anh là ai.

…****************…

Tô Nhược từ từ mở mắt, nhìn thấy trần nhà màu trắng của bệnh viện và Lục Minh Trạch ngồi bên cạnh giường. Anh vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi: “Bà xã, em còn cảm thấy khó chịu ở đâu hay không?”

Tô Nhược vội quay mặt đi, sợ rằng nhìn anh lâu thêm một chút thì cô sẽ không kìm lòng được mà bật khóc. Lục Minh Trạch không nhận ra sự thay đổi của vợ mình, anh chỉ cho rằng cô đang quá sợ hãi mà thôi.

Sau khi Tô Nhược xuất viện được vài ngày thì ba mẹ của Lục Minh Trạch từ nước ngoài trở về, thăm con trai với con dâu là phụ, đi du lịch mới là chính.

Nhân lúc không có mặt anh, Tô Nhược đã trò chuyện với ba mẹ chồng, biết được sau vụ tai nạn kia, Lục Minh Trạch rơi vào trạng thái sống thực vật suốt 3 năm trời, trải qua quá trình điều trị tốn kém và phức tạp, anh mới dần dần bình phục, quay về cuộc sống của một người bình thường.