“Leng keng leng keng, nhân duyên của cô đến rồi đây~”
*
Hơn mười mấy con quỷ dường như có ý định an cư lạc nghiệp ở đây, trơ tráo tự nhiên như ở nhà. Cũng không quan tâm đến chủ nhà sẽ sớm gia nhập hàng ngũ của chúng, tự hỏi về sau gặp lại có thấy xấu hổ không.
Vốn dĩ Tuân Nhược Tố chuẩn bị cho mình rất nhiều tiền giấy, nhưng rốt cuộc cô không nợ nần gì đám ma quỷ này, dù cô có đưa tiền tận tay chúng cũng không thấy được, vì thế đôi mắt của chúng dần sáng lên màu xanh lục. Lúc Tuân Nhược Tố tiến vào quan tài nằm, chúng còn bám đến hai bên trái phải, như thể muốn chiêm ngưỡng dung nhan người chết, bộ dạng như khao khát được vào nằm cùng.
Đáng tiếc quan tài làm bằng gỗ thông nguyên chất rất dễ bị trời phạt, linh hồn nằm trong đó vĩnh viễn không thể đầu thai, đám quỷ đòi nợ này chỉ muốn tiền, hoàn toàn không muốn theo Tuân Nhược Tố cùng hồn phi phách tán-
Chủ nhà này thật sự kỳ quái, ngay cả đám quỷ đòi nợ lang thang cũng không hiểu nổi. Cho dù số đã tận cũng không cần phải tự mình chuẩn bị quan tài gỗ thông, vẽ dây mực treo chuông kinh hồn, như thể muốn đoạn tuyệt đường luân hồi, tự khiến chính mình hoàn toàn chết đi.
“Được rồi, các ngươi đừng nhìn nữa.” Tuân Nhược Tố nhắm mắt lại. “Tôi chuẩn bị chết rồi.” Dường như ánh nắng ban ngày quá chói chang, mí mắt mong manh của cô không thể chống lại bầu trời trong xanh. Dừng lại một chút, cô lại nói thêm: “Suy nghĩ kỹ trước khi làm.”
“...” Bỗng đám quỷ đòi nợ hồi tưởng về cái chết bất thình lình của bản thân, chúng đều cảm thấy lời người này nói không đáng tin.
Thực chất người đám quỷ đòi nợ này muốn tính sổ là quản lý Hồ. Việc độn giá vô cớ đã ảnh hưởng đến đức hạnh của chính hắn, những người chết vì việc xấu của hắn tích tụ oán khí, không thể nhập luân hồi. Họ liên tục bám theo quản lý Hồ, nhưng nghiệp chướng của hắn không đủ lớn để bị phán tội chết, mặc dù vận rủi liên tục kéo đến như xe thường xuyên hỏng phanh hoặc thi thoảng bị ốm phải nhập viện, đây xem như *tiểu trừng đại giới của hẳn. Đáng tiếc, việc làm ăn của hắn rất thuận lợi, quỷ đòi nợ quấn lấy cũng càng lúc càng nhiều, sắp bị ma quỷ chèn ép đến chết.
*Tiểu trừng đại giới: Phạt ít ngăn nhiều; kiên quyết chỉ trích những sai lầm cũ để ngăn chặn sự lặp lại quy mô lớn. (Theo hanzii.net)
Những hồn phách trong sạch lúc còn tại thế sẽ có thể nhập vòng luân hồi, nhưng nếu họ giết người thì sẽ biến thành ma quỷ hoặc oan hồn. Quản lý Hồ vừa chết, những tên quỷ đòi nợ bám theo hắn cũng không thoát khỏi liên lụy. Ở trần gian, giết người sẽ ngồi tù, nhưng lũ quỷ này ngay cả cơm tù cũng không có mà ăn, khả năng cao tất cả chúng sẽ biến thành tro bụi.
Thiên đạo thiên vị đến hà khắc, phi lý đến mức độ như vậy.
Hòa thượng Nguyên Giác vẫn còn cầm thỏi vàng giấy trong tay, trước khi Tuân Nhược Tố tiến vào quan tài phân phó hắn rằng qua nửa đêm, nâng quan tài của nàng vào phần mộ tổ tiên, sau đó đốt thỏi vàng giấy. Đây là yêu cầu từ khách hàng, ông ta chỉ có thể nghe theo.
Tuân gia có mấy chục mẫu đất ở trấn Thanh Cừ, trong đó có một số mẫu đất hoàn toàn được dùng làm mộ phần, năm đó thi hành quyết định hỏa táng, có lệnh đào tất cả mộ lên để làm sạch đất, nhưng đến lượt Tuân gia, vừa đụng đến thi cốt thì không chỉ huyện Thanh Cừ mà cả tỉnh đều xuất hiện tình trạng đất rung núi chuyển, đào ba lần đều một kết quả.
Năm đó phong trào “Phá Tứ Cựu” đang diễn ra rất gay gắt nên có người không tin mê tín đã nghiệm chứng hơn chục lần, mãi đến động đất đánh sập nhà họ, mặc dù nền nhà nằm ở nơi suốt mấy trăm năm qua chưa từng có động đất, họ mới bỏ cuộc.
Quan tài của Tuân Nhược Tố cũng sẽ được chôn ở phần mộ của gia tộc. Tổ tiên của cô đều là những người có tài, họ đã đào sẵn mộ cho vài thế hệ người trong gia tộc. May mắn thay, dòng dõi Tuân gia cũng không kéo dài, tính cả tổ tiên cũng chỉ có hai mươi sáu ngôi mộ, đến đời của Tuân Nhược Tố thì đoạn tuyệt, nếu trong nhà xuất hiện thế hệ thích sinh con đẻ cái thì chỗ mộ này e rằng không đủ dùng.
Tuân gia nhiều đời làm nghề tướng số, tổ tiên quy định ban ngày chỉ bói ba quẻ, còn ba quẻ dành cho ban đêm, một nửa cho người sống, nửa còn lại dành cho người đã khuất. Hành động cứu quỷ đòi nợ của Tuân Nhược Tố lẽ ra nên mang lại công đức vô lượng, tuy nhiên cố quá thành quá cố, khiến Diêm Vương than thở: “Con mẹ nó, tên nào tốt bụng đến nổi tăng việc cho địa phủ vậy?“. Kết quả là không ai trong số họ sống quá ba mươi tuổi, đa số đều mất ở tuổi hai mươi sáu hai mươi bảy.
Tầm hai sáu hai bảy tuổi chết, Tuân Nhược Tố nghĩ chết ở tuổi này sẽ thành ma đẹp.
Ở độ tuổi này con người chỉ vừa trút bỏ ngây thơ và khoác lên mình sự điềm tĩnh, sự trưởng thành mang theo nét quyến rũ, rất phù hợp với hoa mẫu đơn và sườn xám màu chàm.
Ban ngày khá náo nhiệt, hơn chục người sống thổi kèn tụng kinh, theo lý cũng nên đốt tiền vàng mã, nhưng Tuân Nhược Tố vẫn chưa chết, chưa thể nhận chỗ tiền vàng này, vì thế theo sự cho phép của gia chủ, sẽ giữ lại tiền vàng mã đến nửa đêm mới đốt.
Đêm đến, đã đến lúc hạ nguyệt cho Tuân Nhược Tố.
Nguyên Giác vẫn cho rằng Tuân Nhược Tố không hề có ý muốn chết, dựa vào quan tài thương lượng với cô, ông nói lương tâm ông không cho phép ông chôn sống cô, chỉ có thể đưa cô đến mộ phần. Nếu Tuân Nhược Tố muốn ngạt thở, cô có thể tự mình đóng nắp quan tài...
Lúc Nguyên Giác nói ra câu này, ông tự cảm thấy đầu óc mình có vấn đề.
Thế nhưng Tuân Nhược Tố vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Được thôi, tôi tự mình đóng nắp quan tài.”
“...” Nguyên Giác muốn khuyên Tuân Nhược Tố đến bệnh viện khám, ông cảm thấy toàn bộ vụ việc thật lố bịch, rốt cuộc thì đời người đâu phải đang tham gia kì thi, lúc ta từ trần không thể nào có lịch trình cụ thể được.
Tuy nhiên nghề mai táng có quy định riêng của nó, sinh tử là chuyện đại sự, dù vô lý đến mức nào cũng phải tôn trọng. Cho nên dù Tuân Nhược Tố là kẻ lập dị nhưng hiếm ai nói xấu sau lưng cô ấy.
Sắc trời tối dần, quan tài bằng gỗ thông tuy nặng thế nhưng người nằm bên trong cũng không phải người chết, hơn nữa Tuân Nhược Tố không béo, bốn chàng trai cao khỏe là dư sức khiêng, chỉ cần khiêng quan tài lên xe tải và chở đến một địa điểm cách nghĩa trang khoảng một hai dặm, tiếp tục thực hiện những nghi thức kèn trống đưa tiễn còn lại là được.
Tuân Nhược Tử muốn tự mình chết, cũng không muốn khiến người khác mệt chết, nếu bắt họ khiêng quan tài đi bộ từng bước hàng trăm km, chắc chỉ qua vài ngày họ đều biến thành Bạch Cốt Tinh phiêu lưu ký mất.
Xe tải lăn bánh chậm rãi mà vững vàng, bên ngoài xe treo một vòng lụa trắng khiến người khác rất kiêng kị. Đoàn xe luôn cố gắng không làm tắt đường, hai giờ sau họ di chuyển đến nghĩa địa lân cận thành phố.
Tuy thời tiết buổi sáng rất tốt nhưng lại có mưa về đêm, khiến xung quanh càng thêm lạnh lẽo và hoang vắng. Gần đây có người đến viếng Tuân gia chi mộ nên vẫn còn sót lại tro tàn của đồ cúng chưa cháy hết. Mộ phần của Tuân Nhược Tố nằm ở góc trong cùng, những người khiêng quan tài phải băng qua bờ ruộng, có thể nghe thấy tiếng quạ kêu cách đó không xe, bóng cây in dài trên bờ ruộng, mười mấy con người bỗng cảm thấy như đang nương tựa vào nhau mà sinh tồn giữa vùng đất hoang vu này.
Tiếng kèn Sona cất lên cao vút, theo sau đó là tiếng chiêng đồng và tiếng trống, Nguyên Giác cùng hai tiểu đồ đệ bập bẹ tụng kinh, mỗi người niệm mỗi kiểu. Tuân Nhược Tố đang nhắm mắt nằm trong quan tài, bị tiếng ồn bên ngoài quấy nhiễu đến “chết không nhắm mắt.”
Đám người sống như thể đang quẩy trước mồ mả tổ tiên Tuân gia để lấy thêm can đảm. Sau một hồi nhảy múa, cuối cùng họ cũng đưa được quan tài về đích, Tuân Nhược Tố chưa chết lần nào, vì thế cô không biết chuyện đi chết vất vả thế này, cô ngẩng đầu nhìn trời, thợ thổi kèn đã ngừng thổi nhưng tiếng kèn Sona vẫn còn ù ù trong tai.
Mộ phần trông thê lương quỷ dị, lại nằm ở vùng vô cùng hoang vắng, được bao quanh bởi sườn dốc mọc đầy cây thông và cây tùng bách phải mọc hàng chục năm mới cao lớn được đến thế. Phóng tầm mắt ra xa có thể lờ mờ nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ những ngôi nhà, lúc quan tài Tuân Nhược Tố hạ xuống, tiếng kèn Sona cũng dừng lại, sự quạnh quẽ ập đến trong nháy mắt khiến đoàn người hai mặt nhìn nhau, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Nguyên Giác khom người, vén áo bào sang bên rồi ngồi xổm bên cạnh quan tài, lựa lời mà hỏi: “Thí chủ, chúng tôi phải đi rồi, quan tài này chúng tôi mở nắp một nửa, chừa chút khoảng trống để thông gió...Vùng hoang dã này nếu không có dã thú cũng vô cùng lạnh, nếu cô thật sự chịu không nổi thì đây là danh thiếp của tôi, chúng tôi sẽ để lại chăn cho cô ở bên kia bờ ruộng...”
Tuân Nhược Tố khẽ mở mắt rồi gật đầu nhẹ: “Cảm ơn ông, trở về nhớ đốt thỏi vàng giấy đó. Hòa thượng này, tấm lòng ông rất nhân hậu, tuy đời này có thể không đại phú đại quý, nhưng sẽ sống một cuộc đời thậm chí còn tốt hơn kẻ đại phú đại quý.”
Nguyên Giác sửng sốt trong giây lát, sau đó hạ mắt và niệm: “A di đà phật, bần tăng là người trung thành với chủ nghĩa duy vật, nhưng vẫn cảm ơn thí chủ.”
Mười mấy người trong đội kèn trống lấy hết can đảm trở lại xe tải, Nguyên Giác thật sự để lại một thùng carton cho Tuân Nhược Tố, bên trong có chăn, bánh mì và nước, Nguyên Giác chưa từng thấy qua bộ dáng Tuân Nhược Tố lạnh lùng như lúc này, thờ ơ với mọi thứ, như thể không quan tâm đến bất kỳ điều gì, nhưng như thể để lộ ra một phần bản chất hiền lành lương thiện, có lẽ bị cô ấy ảnh hưởng, Nguyên Giác nhìn những sinh mệnh còn sống xung quanh mình mà nổi lên vài phần thương xót.
Chốn hoang dã này không giống như thành phố hay thị trấn, một khi đám đông rời đi thì chỉ còn lại bóng tối và sự trống rỗng vô tận, đám quỷ đòi nợ cũng bị cám dỗ bởi thỏi vàng giấy trong tây Nguyên Giác mà từ bỏ quan tài của cô.
Ngày hai mươi lăm tháng năm Âm lịch, trăng trên núi Nga Mi trông như chiếc móc câu nhỏ và hẹp, sao sáng rải rác trên trời. Tuân Nhược Tố từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi an nghỉ vĩnh viễn sau khi chết, cô không mang theo nhiều thứ xuống mồ, chỉ mang theo chiếc đồng hồ bỏ túi, đồng hồ mỗi khắc kêu tích tắc, báo hiệu thời gian dần trôi qua, đang dần về *giờ Tý.
*Giờ Tý: Từ 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau.
“Đinh đong.”
“Đinh đong đinh đong”
Tuân Nhược Tố bừng tỉnh, như thể chuông kinh hồn đang được buộc vào con chó đang chạy ngoài đồng, uy lực còn lớn hơn cả đồng hồ báo thức. Bỗng quan tài bị ai đó hung hăng đạp một đạp, khiến Tuân Nhược Tố lắc lư theo. Tuy nhiên cô vẫn an phận nằm bên trong, trên mặt nở một nụ cười “từ thiện” rồi nghiêng đầu nhìn đồng hồ quả quýt đặt bên cạnh gối.
Đã quá giờ Tý, lúc trước cô và mẹ cùng bấm đốt ngón tay, tính ra mạng này giữ không được lâu, sẽ chấm dứt vào đầu giờ Hợi ngày hai mươi lăm tháng năm Âm lịch lúc hai mươi sáu tuổi, khi đó cô sẽ mất mạng, từ người thành quỷ.
Thế nên Tuân Nhược Tố từ sớm đã vạch dây mực, treo chuông kinh hồn, và nâng bốn góc quan tài khỏi mặt đất, dù có chết cũng sẽ không thể thành ma. Người Tuân gia dù lúc còn sống cũng chưa từng được sống yên ổn ngày nào, cho dù có chuyển nhà đến thành thị đông đúc, mỗi ngày 24 tiếng đều có “khách hàng” đến gõ cửa, vì thế Tuân Nhược Tố không có hứng thú với chuyện đầu thai, chỉ mong được yên giấc đến vĩnh hằng sau khi chết.
Rốt cuộc cũng đến lượt nắp quan tài dịch chuyển, Tuân Nhược Tố nghiến răng nghiến lợi, muốn chống mắt xem tên tốt bụng nào một hai giờ sáng không chịu ngủ mà ra đất hoang đào mộ, biến linh hồn chỉ muốn ra đi thanh thản này hóa ác quỷ.
Kẻ đột nhập sở hữu sức mạnh phi thường, nâng nắp quan tài gỗ thông nặng trịch lên chỉ bằng một tay, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo xuất chúng. Tiết Đồng mặc váy dài màu đỏ cao cấp, trên trán điểm *mai hoa trang màu vàng kim, đôi mắt hoa đào ẩn chứa ý cười, do tư thế nghiêng người nên ngọn tóc xõa xuống ngay trước mặt Tuân Nhược Tố.
*Mai hoa trang: Lối trang điểm của phụ nữ Trung Quốc xưa, điểm hoa mai lên trán.
“...” Nụ cười đã tắt đằng sau nước mắt, e rằng biến thành quỷ cũng đánh không lại, đụng phải con lệ quỷ rồi.
“Đám người các ngươi sao cứ thích ngủ trong quan tài vậy, cứng như vậy không sợ đau lưng sao?” Dù mang vẻ ngoài tao nhã nhưng có thể thấy cánh tay và gấu váy của Tiết Đồng dính lá thông, cỏ dại và một ít bùn, cho thấy nàng vừa đào đất bằng tay.
Tuân Nhược Tố vươn tay ý muốn đóng nắp quan tài của mình lại, đời này cô chứng kiến quá nhiều dị tượng rồi, đừng nói Tiết Đồng có hình người, cho dù hôm nay là ngựa đầu người cũng đừng mơ cản trở cô siêu độ.
Tuân Nhược Tố nhắm mắt lại: “Người Tuân gia đã chết hết, nếu có oan khuất mời cô tìm nhà khác. Tôi đang bận tận hưởng cuộc sống về hưu.”
- -----
Lời tác giả:
Tiết Đồng: “Leng keng leng kheng. Cô khỏe không? Nhân duyên của cô đến rồi nè, mời ra ký nhận~”
Tuân Nhược Tố: “...Để yên cho tôi chết!”