Đoàn Tàu Tuyệt Mệnh

Chương 25




Trong đại sảnh rộng lớn đen nhánh.

Tiếng rống giận của người cải tạo gen kéo dài rất lâu, gầm đến nổi khiến người ta bồn chồn, rối loạn. Hàn Thanh chỉ cảm thấy trong lòng có một trận huyết khí dâng lên, thiếu chút nữa lại phun ra một ngụm máu.

Con quái vật này thậm chí còn có một năng lượng dao động quỷ dị trong tiếng kêu của nó. Nó chỉ cần đứng tại chỗ rống lên vài câu, thân thể của cô thế nhưng lại thiếu chút nữa chịu không nổi.

Đáng sợ, sức mạnh thật sự đáng sợ.

Mảnh vụn gạch ngói theo tiếng kêu của quái vật không ngừng chấn động ào ào rơi xuống khắp nơi như mưa. Hàn Thanh đã hơi không chú ý, trên người liền bị va đập trúng vài chỗ. Lá chắn bảo vệ này chỉ ngăn được ngoại thương chứ không thể tránh được nội thương cùng năng lượng dao động, Hàn Thanh không ngừng ăn đau, không khỏi hít phải mấy ngụm khí lạnh.

—— Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù cô không bị hai con quái vật này giết chết, chỉ sợ cũng bị đống gạch ngói này đè chết tại chỗ.

Một cảm giác bi thương dâng lên từ tận đáy lòng Hàn Thanh.

Quả nhiên, làm một nhân vật nhỏ bé không có bất cứ thân thể cường hoá nào, có thể đi đến tận đây đã là cực hạn rồi.

Cô đã cố gắng hết sức......

Nhưng mà cùng lúc đó ——

【 Đinh——】

Gần như cùng thời khắc đó, đồng hồ trên tay Hàn Thanh và thiếu niên đồng thời sáng lên.

Hàn Thanh sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, cô dụi mắt, có chút không thể tin được nhìn lại vài lần, xác nhận tất cả không có sai sót, cô cuối cùng ngẩng đầu nhìn thoáng qua con quái vật to lớn đang hung hãn rít gào ở đằng xa, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt quả thực khó coi như ăn phải phân.

Sắc mặt thiếu niên cũng hơi đổi, hiển nhiên thông tin cậu ta nhận được trong đồng hồ giống tám chín phần mười với những gì Hàn Thanh nhận được. Biến động tin tức kỳ lạ này rõ ràng làm nội tâm hai người đều đã chịu chấn động không nhỏ.

Trong phút chốc, thiếu niên cũng quên mất tiếp tục lấy đi cái mạng nhỏ của Hàn Thanh, cậu nhíu mày, bất động đứng tại chỗ. Hai người liền như vậy một đứng một nằm, không khí nhất thời rơi vào tĩnh mịch khó tả.

...... Giết...... Giết chết...... thứ trước mắt này......

Hàn Thanh đưa mắt nhìn sinh vật kỳ quái khổng lồ đang điên cuồng rít gào cách đó không xa.

Cô ầm thầm tính toán tính khả thi của cô ở nhiệm vụ này, cuối cùng đưa ra kết luận rằng tỷ lệ thành công gần như bằng không.

Sau một tiếng gầm dài, cảm xúc con quái vật tựa hồ rốt cuộc cũng bình tĩnh vài phần. Bên dưới ánh trăng, nó chậm rãi quay đầu lại, hướng ánh mắt nhìn về phía Hàn Thanh và thiếu niên——

Trải qua một phen sinh trưởng vừa rồi,thân hình quái vật ước chừng biến lớn gấp năm sáu lần. Toàn thân đều được lấp đầy bởi cơ bắp cường tráng, giống như sắo nổ tung, trên da thịt toàn là huyết sắc đỏ đậm. Nó một bên thở phì phò, bên khóe miệng lộ ra một hàng răng nanh to lớn. Hàm răng kia thoạt nhìn sắc bén vô cùng, dưới ánh trăng nó phản chiếu ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Nó híp mắt, lỗ mũi hung tợn mà thở ra một hơi, tiếp đó, điên cuồng cất bước chạy như điên đến! ——

Hàn Thanh nuốt nước bọt, hai mắt không tự chủ được mà trợn to.

Cô vốn muốn dùng hai tay nỗ lực chống đỡ thân thể thoát khỏi cái chỗ quỷ quái này, nhưng mà cơ thể bất quá chỉ mới động được một nửa, liền bị một cổ lực lượng thật lớn gắt gao khoá chặt cổ họng cô —— con quái vật vậy mà còn không thèm liếc mắt một cái đến thiếu niên, lập tức xông thẳng đến cô, một phen khóa cổ họng cô, đem cả người cô nhấc lên khỏi mặt đất!

Đệch——

Hàn Thanh trong lòng tức giận mắng một tiếng, nhưng mà ngay sau đó, cô rốt cuộc không thể đánh giá nhiều đến vậy. Một cảm giác ngột ngạt hít thở không thông mạnh mẽ bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô. Khí quản dường như bị ai đó bóp chặt lại, không khí bên trong phổi ra không được vào cũng không xong, trong đầu tức khắc nổi lên một trận đom đóm. Nếu không phải trên người vẫn còn lá chắn bảo vệ bao bọc chặt chẽ, chỉ sợ chỉ trong nháy mắt đầu cô liền giã từ với cơ thể.

ĐM...... Tỉnh lại việc làm đầu tiên là tấn công cô...... Này con bà nó ghi thù cũng sâu quá đi......

Vừa rồi không phải còn cùng với tên Tu La địa ngục đánh nhau kịch liệt...... Ngươi mẹ nó phải đi tìm hắn ta đi chứ!

Hàn Thanh mãnh liệt ho khan hai tiếng, cơ hồ là xuất phát từ bản năng sinh tồn, cô vươn tay muốn gạt bàn tay trên yết hầu ra. Nhưng mà sức lực nhỏ bé của cô chỉ là hạt cát trong sa mạc so với thân hình khổng lồ của con quái vật trước mặt, căn bản không thể lay động được đối phương.

"Uh......" Trong cổ họng bắt đầu không tự chủ được mà trào ra tiếng nức nở hấp hối. Một cảm giác tuyệt vọng chưa từng có vây lấy Hàn Thanh một cách sâu sắc.

Mọi nỗ lực đều tốn công vô ích, rốt cuộc, Hàn Thanh cũng từ bỏ giãy giụa, cô hơi rũ đầu xuống, híp mắt nhìn sang bên cạnh—— chỉ thấy thiếu niên giờ phút này đang đứng cách cô không xa. Lúc này, đôi mắt hẹp dài của cậu ta hơi giương lên, có chút hứng thú nhìn cô, có vẻ rất vui vẻ khi thấy người khác gặp hoạ, hiển nhiên cậu ta không có ý định can thiệp vào quái vật trước mặt.

Ha ha, đang xem một màn kịch hay của cô à.

Cảm giác bi thương cùng tuyệt vọng luân phiên xuất hiện trong lòng, Hàn Thanh nhất thời khó có thể miêu tả tâm trạng lúc này của mình. Cô chỉ cảm thấy sức mạnh trên cổ họng ngày càng siết chặt hơn. Máu từ trên khoé miệng cô chảy ra như suối, thấm đẫm cả người. Thân thể của cô bắt đầu dần dần lạnh cả đi, tứ chi cũng bắt đầu theo bản năng run rẩy mãnh liệt lên.

Lại...... Phải chết ở chỗ này sao?

...... Thật là, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười......

Còn tưởng rằng...... Có thể ít nhất...... Sống được một khoảng thời gian......

Không nghĩ tới...... Đối với bản thân mà nói...... Vẫn là quá miễn cưỡng rồi......

Máu tươi theo cánh tay cô chảy xuống, chảy xuôi đến đầu ngón tay, từng giọt nhỏ xuống mặt đất. Ý thức từ từ rút khỏi tâm trí cô. Bản án tử hình đã giáng xuống. Chẳng mấy chốc, cái chết thứ hai lại sắp đến.

Lần này, là chết thật sự.

Cô, sắp rời khỏi thế giới này......

Thế giới này cũng không có quá nhiều hồi ức tốt đẹp, chỉ để lại cho cô toàn là nỗi đau......

Trong đầu bởi vì thiếu oxy mà dần trở nên trống rỗng, đủ thứ suy nghĩ hỗn tạp chợt ập vào đầu cô như thuỷ triều mãnh liệt. Hàn Thanh trong lúc nhất thời khó có thể khống chế được ý thức của mình, suy nghĩ phất phơ bay điên cuồng mà nảy sinh lung tung

Thời gian dường như đóng băng vào khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh cô tựa như chậm lại. Tích tắc...... Trong cơn mơ màng Hàn Thanh thế nhưng lại nghe được thanh âm thời gian cực kỳ thong thả trôi đi.

Nhưng mà......

Nhưng mà tại sao......

Tại sao trong lòng vẫn không cam lòng như vậy?

Tại sao vẫn luyến tiếc như thế?

Cô chẳng lẽ vẫn muốn tiếp tục sống một mình cô đơn trong thế giới này sao?

Đi làm một mình, ăn cơm một mình, đi dạo phố một mình, xem phim một mình...... Bất luận làm việc gì, đều chỉ có một mình.

Từ nhỏ đến lớn, bên người không có ai khác, bất cứ khi nào và ở đâu, cô đều chỉ có bản thân.

...... Một mình đi bộ về nhà trên con đường náo nhiệt đông đúc. Mỗi sáng bên góc đường đều có một tiệm bánh báo nóng hầm hập mở cửa từ sớm. Hàn Thanh thích nhất là bánh bao thịt nạt rau mận khô (1) cùng với sữa đậu nành mới xay. Lại đi về phía trước vài bước, là một tiệm trái cây náo nhiệt. Vào mùa hè, tiệm trái cây đó luôn có chương trình giảm giá. Hàn Thanh mỗi khi mua dưa hấu thì luôn ăn không hết, vì thế luôn cắt một nửa rồi ướp trong tủ lạnh.

Cách đó không xa sẽ có một cái quảng trường sinh hoạt rộng lớn, mỗi buổi tối khoảng 7 giờ sẽ có rất nhiều người già tụ tập ở đây khiêu vũ. Thanh âm du dương động tác vui mừng, bên cạnh sẽ có một đám trẻ con chơi trượt patin dưới sự giám sát của cha mẹ. Tiếng cười nói rộn rã......

Mỗi khi nhìn nhà người khác vui vẻ như thế, trong lòng cô luôn nảy sinh cảm giác ghen tị. Chỉ là không thể cất bước đi.

Tiến về trước vài bước, còn có một cửa hàng KFC mở cửa 24/24. Hàn Thanh có đôi lúc tan ca muộn, sẽ đến đây mua chút gì đó ăn lót dạ. Cô thích ăn nhất chính là bánh tart trứng (2) giòn rụm, mùi sữa nồng đậm. Cắn xuống một miếng là cả khoang miệng đều tràn ngập mùi vị thơm ngọt, dường như bao phiền muộn trong ngày đều được xua tan hết, cuộc sống cũng trở nên vui vẻ hơn.

Cô thích thức đêm, luôn cảm thấy khoảng thời gian ban đêm mới thực sự thuộc về bản thân mình. Cô thích bầu trời yên tĩnh đen nhánh điểm đầy sao, thích hồ nước dưới màn đêm vang lên từng tiếng ếch kêu yếu ớt, thích an tĩnh khi một mình ôm máy chơi game đùa bỡn nhân vật trong đó, thích cảm giác vui sướng sau khi dùng hết toàn lực đánh bại đại BOSS......

Sau một thời gian, Hàn Thanh ban đầu còn muốn mua một chú mèo con bầu bạn. Cô thậm chí còn lựa chọn kĩ càng một số loại ổ mèo được yêu thích, chỉ còn đợi thêm hai tháng lương nữa là tích cóp đủ rồi hẳn mua. Nhưng mà đáng tiếc là bây giờ cũng không còn có cơ hội này nữa rồi.

Mọi thứ loé lên trong tâm trí cô như một thước phim. Nghe nói con người trước khi chết sẽ đem ký ức của họ từ thuở bé đến khi trưởng thành hồi tưởng lại một lần. Hàn Thanh không biết điều này có phải là đạo lý đó hay không. Chỉ là trong chốc lát những hình ảnh đẹp đẽ đó lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt cô.

Đúng vậy, cô thật sự rất cô đơn...... Như vậy có lẽ nếu cô chết đi cũng không có ai biết được. Thậm chí cũng sẽ không có ai vì chuyện đó mà đau khổ.

Chính là......

Cô vẫn rất luyến tiếc......

Thế giới này, cho dù cô cả đời đều sống độc lai độc vãng như vậy, thì cũng sẽ có biết bao điều tươi đẹp và thú vị để mong đợi. Nó vẫn có thể cho cô cảm nhận được niềm vui ngắn ngủi.

Chết rồi, thì cái gì cũng không có, không còn cảm nhận dược bất cứ gì cả......

Biến mất hoàn toàn khỏi vũ trụ này, trở thành cát bụi, trở thành bùn đất.

Không còn bất luận suy nghĩ nào, cũng sẽ không còn bất cứ cảm xúc gì......

Luân hồi? Không...... Trên thế giới này không có luân hồi. Cái gọi là nhân quả luân hồi đều là tự mình dối người, nếu không như thế nào mà hơn một ngàn năm qua cũng không có bằng chứng xác thật nào.

Đáng tiếc......

Không nghĩ như vậy liền kết thúc......

Cô còn trẻ như vậy, cô còn có rất nhiều việc vẫn chưa làm dược.

Cô không muốn chết?

Đúng vậy.

Cô không muốn chết.

Cô không muốn chết!

Cô muốn sống!

Cô muốn tiếp tục sống sót!

......

Trong cơn mê man, một tia sáng kỳ dị chậm rãi ở đầu ngón tay Hàn Thanh sâu kín sáng lên.

Trên ngón trỏ của cô, một chiếc nhẫn kiểu dáng thô ráp cổ xưa không biết từ khi nào đã nhiễm máu. Ở giữa chiếc nhẫn được khảm một viên ngọc lục bảo, kết cấu mịn màng tinh tế, sáng ngời trong suốt. Giờ phút này, dưới mảng máu tươi, viên ngọc lục bảo kia lại tản ra một ánh huỳnh quang quỷ dị khó thể diễn tả được.

Theo sau,viên ngọc toả sáng rực rỡ, một ánh huỳnh quang màu vàng chói mắt toả ra từ chiếc nhẫn, từ từ dâng lên ——

【 Đinh——】

Trong lúc xuất thần, Hàn Thanh nghe thấy một âm thanh điện tử vô cảm cực kỳ quen thuộc vang lên bên tai, nó báo tin từng câu từng chữ một, mỗi một chữ đều quanh quẩn thật sâu bên tai Hàn Thanh, giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, thanh âm rõ ràng lọt vào tai:

【 Hành khách số W345, nhẫn không gian sơ cấp trói định thành công, chúc chúc mừng bạn đã đủ tư cách sử dụng——】

【 Ký chủ mới sẽ kế thừa tất cả các vật phẩm mà chiếc nhẫn không gian này mang theo, trong quá trình rà quét vật phẩm——】

【 Đinh——】

【 Kiểm tra phát hiện trong không gian có một quyển trục ma pháp, có sử dụng hay không? 】

Đồ vật quỷ gì vậy? Hiện tại lúc này Hàn Thanh căn bản không có tâm tư để ý chiếc nhẫn này rốt cuộc ẩn giấu bảo bối cổ quái hiếm lạ gì.

...... Bất luận là thứ gì, có thể đem con quái vật trước mắt này nhẹ nhàng một phát bắn chết sao? Trên thế giới này tồn tại vũ khí lợi hại như vậy ư?

Nếu thật sự có, nhiệm vụ này quả thực quá đơn giản dễ dàng. Chính cô cũng đã tự mình nghiệm chứng hành động này không có tính khả thi, hơn nữa còn muốn lập tức đem mạng sống mình mạo hiểm.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Hàn Thanh cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc chọn cái nào, cô tuỳ tiện thông báo lựa chọn.

Tiếp theo, dường như cô nghe thấy giọng nói điện tử vô cảm tiếp tục tiến trình báo tin ——

【 Lựa chọn: Có 】

【 Đang đọc quyển trục, vui lòng chờ ——】

【 Đinh—— kích hoạt quyển trục kỹ năng sao chép thành công ——】

【 Đang đọc rà quét kỹ năng nhân vật xung quanh ——】

【 Đinh——】

【 Kiểm tra phát hiện kỹ năng đặc thù, 'gen liên kết', có lựa chọn sao chép hay không? 】

Đại não Hàn Thanh đã bắt đầu dần lâm vào trạng thái thiếu oxy, chỉ nghe thấy một trận ríu rít bên tai, ầm ĩ vô cùng, cô căn bản không biết cái gọi là gen liên kết rốt cuộc là cái quái gì, rốt cuộc có tác dụng gì. Hàn Thanh mãnh liệt ho khan hai tiếng, chỉ cảm thấy máu tươi trong ngực điên cuồng tuôn ra, bóng ma tử vong đã bao phủ cả người cô thật sâu. Cô đang ở trên bờ vực của cái chết.

Hô...... Hô hấp khó đến mức...... Hoàn toàn không thể thở nổi......

Cô sắp chết rồi......

Hàn Thanh nức nở một tiếng thật dài.

【 Lựa chọn: Có 】

【 Đang đọc quyển trục ——】

【 Đinh —— chúc mừng hành khách số W345, bạn đã kích hoạt kỹ năng thành công 】

【 Vui lòng chọn vật trung chuyển 'gen liên kết'——】

Vật trung chuyển?...... Đó lại là thứ gì vậy?

Nửa tỉnh nửa mê, Hàn Thanh chỉ cảm thấy đầu óc cũng trở nên hỗn loạn.

【 Lựa chọn đối tượng cộng hưởng sinh mệnh ——】

Lúc này, Hàn Thanh cuối cùng cũng nghe hiểu ý tứ những lời này.

Trong phút chốc, không rảnh lo thanh âm bên tai này rốt cuộc là thật hay giả, tính khả thi đến đâu.

Hàn Thanh chỉ cảm thấy trước mắt tựa hồ bỗng nhiên xuất hiện một khúc gỗ trôi sông. Ngay cả trong giây phút cuối cùng của cái chết, Hàn Thanh vẫn dùng hết sức lực của mình. Cô gian nan giãy giụa chậm rãi giương đôi mắt, cơ hồ không có chút nào do dự, nhìn thiếu niên lạnh lùng giờ phút này như đang xem kịch vui cách đó không xa.

Toàn bộ thế giới tức khắc an tĩnh cực kỳ, thời gian dường như đứng yên.

Hàn Thanh nghẹn ngào vất vả thở dốc muốn phát ra tiếng, nhưng mà khí quản đã bị lấp kín chặt chẽ, không thể lấy được chút dưỡng khí nào. Cô đành phải giơ ngón trơ đang run bần bật lên, chỉ về phía thiếu niên.

Cô mở miệng, dùng đôi môi run rẩy khó khăn thốt ra một từ không thành tiếng:

"Hắn."