[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 20




Từ ngày đó đến nay cũng được hai tháng, tôi và anh sống chung, yên bình là vậy. Duy chỉ khác một điểm, khi đêm về, tôi và anh không còn ngồi cạnh nhau như trước. Tôi tựa vào ngực anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi. Ngực anh thật rắn chắc, mùi hương của biển trên người anh phảng phất trước mũi tôi, thật dịu êm. Anh như biển cả, anh ở gần tôi như tôi đang ở gần biển. Thứ tôi muốn không phải thành người cá rồi về với biển khơi, có lẽ "biển" mà tôi ước chính là anh. Có lẽ, nguyện ước ấy của tôi thành hiện thực rồi, dù tôi có tan thành bọt biển như trong cổ tích thì tôi cũng chẳng buồn hay đau lòng chút nào, tôi đã mãn nguyện rồi.

Những tưởng cuộc sống bình dị ấy lẳng lặng trôi qua từng ngày. Có lẽ ông trời không muốn tôi tồn tại, xuất hiện ở cõi nhân gian này. Ngày đó, anh cũng ngư dân khác lên thuyền ra biển đánh cá như mọi ngày, nhưng ngày hôm đó biển có động. Sóng đánh lên rất cao, mây đen vần vũ, mưa tầm tã không có dấu hiệu dừng. Nhìn biển động dữ dội, người dân trong làng lo lắng, tập hợp lại tại nhà anh.

"Nguy rồi, trời mưa thế này, thuyền đi đánh cá rất nguy hiểm, không biết bọn họ bình an trở về hay không?"

Tôi áp hai tay lên ngực, cầu trời họ đừng có chuyện gì xảy ra, anh không bị gì hết. Ngoại cũng lo lắng, năm xưa ba anh cũng vì biển động mà mất tích, bà không muốn chứng kiến cảnh ấy lặp lại một lần nữa với cháu bà.

Bất ngờ có một nam thanh niên toàn thân ướt sũng, bộ dáng hớt ha hớt hải vội chạy vào, tôi biết anh ta, là người lúc sáng lên thuyền cùng với anh.

"Hảo, sao chỉ có mỗi mình con vậy? Mọi người đâu?"

Cố hít thở thật sâu, anh ta trả lời. "Thuyền... thuyền chúng ta bị lật rồi, con cố sức lắm mới bơi được về bờ, mấy người kia không thấy đâu nữa."

"Ôi trời ơi, con tôi..."

"Luận Bách..."

Tiếng nức nở của người thân vang lên, trong đó có cả bà. Không phải không ai cứu họ được, chỉ có người cá...

Tôi chạy ra phía biển, tôi không muốn mất anh. Tôi không muốn biển cướp anh đi. Giờ phút này, tôi không hiểu tại sao tôi lại ghét biển đến như thế. Bà thấy tôi lao về phía biển cũng vội chạy theo.

"Đừng Hải Ngư, nguy hiểm lắm!"

Tôi không nghe tiếng của bà, chỉ có một mục tiêu duy nhất là tìm anh giữa biển khơi mênh mông rộng lớn, tôi lao lên không trung, vẽ thành một đường cong uyển chuyện rồi rơi xuống mặt biển trước sự chứng kiến của mọi người.

"Người... cá..."

"Hải Ngư là người cá?"

"Làng chúng ta có người cá sinh sống bấy lâu mà chúng ta không biết."

Bà trố mắt nhìn chằm chằm, so với việc Luận Bạch bị mất tích thì việc tôi là người cá, cái đuôi cá màu lam xuất hiện trước mặt mới là chuyện kinh thiên động địa làm bà sững sờ. Lặn xuống biển sâu, tôi cố sức bơi về phía trước, chụp lấy tay một bác ngư dân rồi kéo lên mặt nước. Tôi thấy có một cái phao lềnh bềnh trên mặt nước liền bơi lại chụp lấy, kéo tay người kia cho bám vào cái phao, xong lặn xuống nước tìm thêm được hai người. Phía xa, người dân trong làng thấy trên người tôi là ba người được cứu lên cũng vội vàng dùng thuyền con ra biển phụ giúp một tay, xong tôi lại tiếp tục bơi ra giữa khơi, vượt qua từng cơn sóng to khó khăn lắm mới cứu được vài người nữa.

"Cứu tôi với..."

Xa xa có tiếng kêu cứu, tôi cố sức bơi lại rồi chụp tay cậu thanh niên kia, tôi tìm từ nãy đến giờ không hề thấy bóng dáng anh ấy. Tôi quay lại, vội vã hỏi.

"Luận Bách, anh có thấy anh ấy đâu không?"

Có lẽ đây là lần đầu anh ta nghe tôi nói, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vài giây rồi lắc đầu.

"Không thấy, nhưng có lẽ đã bị chìm xuống biển rồi."

Tôi làm tròn bổn phận của một người cá đưa anh ta lên thuyền con rồi quay ngược ra biển. Tôi bắt đầu cảm thấy mệt, không còn sức lực để chống chọi lại từng cơn sóng dữ dội phía xa. Nhưng tôi vẫn chưa tìm được anh ấy, chưa đưa Luận Bách an toàn trở về nhà cho bà. Tôi mím chặt môi, tự khuyên nhủ mình phải cố lên.

Tôi lại một lần nữa lặn xuống biển, kia rồi, tôi đã thấy anh ấy. Tôi cố gắng bơi đến, nhưng đuôi bắt đầu mất sức, không còn chút năng lượng nào để quẫy trong nước, hai tay mất lực, mắt bắt đầu hoa lên, xoay vòng vòng. Tôi hít một hơi thật sâu, phải cố kéo anh ấy lên trước khi anh ấy hoàn toàn chìm sâu dưới biển. Tôi bơi một chút, cố gắng đưa tay.

"Luận Bách!!"

Tôi gọi tên anh ấy, nhưng chẳng còn sức lực nào để chụp lấy tay anh ấy. Bất ngờ tôi nghe tiếng của cá heo, nhìn xung quanh tìm kiếm, tôi phát hiện một chút cá heo bị mắc vào đám rong biển, cạnh bên có một lỗ đen kì lạ. Dường như chú cá heo đang cầu cứu tôi, kêu lên không ngừng, tôi vội bơi lại, phải cứu kịp chú cá heo ấy rồi đến cứu anh. Tôi gỡ đám rong khỏi đuôi của nó, xoa đầu nó.

"Làm ơn... đưa anh ấy lên bờ giúp ta, ta đội ơn ngươi..."

Dường như nó hiểu tôi nói gì, bơi thật nhanh lại chỗ anh, canh hướng cho anh rơi trên lưng nó rồi quay đầu nhìn tôi. Tôi mỉm cười, đã thành công rồi.

Chú cá heo kia đưa anh lên bờ. Và cũng từ ngày hôm đó, làng chài cạnh bờ biển mãi mãi không còn người cá tên Hải Ngư xuất hiện. Có chăng cũng là kí ức một người cá giữa lúc biển lặng cứu từng người lên bờ, một người cá có cái đuôi màu lam cùng mái tóc trắng đã từng ở làng này. Thứ mà tôi để lại, chính là những bức tranh màu nước về làng chài, những gian hàng tôm, hàng cá tươi ngon. Có cả bức tranh một người cá đang tựa vào ngực một chàng trai có làn da ngăm mang đậm mùi của biển.

Tôi không phải là người câm, mà là tiếng nói của tôi chẳng ai đoái hoài, khi tôi lên tiếng, cũng là lúc tôi không còn ở đây nữa. Tôi đã thực sự về với biển cả mênh mông.

Câu chuyện của một làng chài có người cá sống tại đây đã kết thúc.

Tên tôi là Hải Ngư, và tôi là một người cá.

21/8/2021