Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử

Đoản Văn Hệ Liệt Hà Bạng Công Tử - Chương 4: Hà Bạng Công Tử (4)





Hà Tiểu Bạng trốn vào vại không bao lâu thì nghe thấy tiếng bước chân thư sinh càng ngày càng gần, tiếp đó lại truyền tới giọng thư sinh kinh hô: "Ôi, trong phòng sao thay đổi rồi này? Có trộm? Nhưng không bị mất gì cả... Quả là kỳ lạ!"


Thư sinh sẽ không phát hiện mình chứ? Hà Tiểu Bạng thấp thỏm không thôi, kết quả lại nghe được rằng: "Trong phòng vậy mà sạch sẽ hơn nhiều, tuy rằng không biết người tới là ai, nhưng hẳn là không có ác ý với ta, là người tốt."


Ta mới không phải người tốt, ta là trai tốt! Hà Tiểu Bạng lay động thân thể, đắc ý.


"Chỉ là tại sao cái vại này không nuôi trai mà vẫn vẩn đục nhỉ? Dù trai nhỏ có nhả bùn cát, cũng sẽ không nhả đến vại bên cạnh mới phải." Thư sinh lại nói.


Thân thịt mềm mại của Hà Tiểu Bạng nhất thời cứng đờ, y lau chùi nhà cửa xong liền dẫn nước thả lại trong vại...


"Ai, nước bẩn không dùng được nữa, xem ra ta lại phải đi múc nước rồi..."


Thư sinh tựa hồ vào nhà lấy thứ gì, sau đó đi về phía xa, Hà Tiểu Bạng suy nghĩ có lẽ thư sinh đã đi xa rồi, thế nên biến thành hình người dò đầu ra khỏi vại, kết quả nhìn thấy thư sinh ôm thùng đi sang bờ suối. Hẳn là giống trước đây, vào suối múc nước.


Có điều thùng nhỏ chừng đó, vại thì lớn, thư sinh muốn đổ đầy e rằng phải lâu lắm nhỉ?


Hà Tiểu Bạng đoán không sai, thư sinh tới tới lui lui rất nhiều chuyến, chỉ đổi xong nước trong vại của y rồi lại nói nhỏ: "Thay nước cho con trai này mệt chết ta, nước trong vại kia đành để mai đổi vậy."


Tên thư sinh này thật vô dụng, mới đi có tí đường đã mệt! Hà Tiểu Bạng lắc lư dưới đáy vại, cơ mà cũng hơi ngượng ngùng. Buổi tối lúc mò ra tiếp tục tìm bảo châu, y hổn hển đi tới dòng suối cách đó không xa, dùng phép thuật mang về rất nhiều nước sạch, đổ đầy hai vại nước của thư sinh.


Bận một buổi tối, lại cố ý lăn một thân bùn rồi về lại vại, Hà Tiểu Bạng mới thấy không đúng lắm —— y vừa chạy đến bên dòng suối, sao lại chạy về? Ở trong suối cũng đâu cản trở gì việc y tìm bảo châu...


Thôi, bây giờ y đã có thể biến thành người, dù thư sinh muốn ăn y, chắc chắn y cũng chạy nhanh hơn hắn! Không đúng, sao y lại phải chạy? Y là một yêu tinh, nếu thư sinh dám ăn y, y sẽ ăn thư sinh trước!




Nhẹ nhàng đóng mở vỏ trai mấy lần, tâm tình Hà Tiểu Bạng rất tốt.


Mấy ngày sau đó, mỗi lần đến buổi tối, hoặc là ban ngày lúc thư sinh không ở nhà, Hà Tiểu Bạng đều sẽ vào nhà tìm bảo châu, vừa tìm vừa sắp xếp gian nhà của thư sinh sạch sành sanh. Hà Tiểu Bạng tin rằng, mặc dù là bản thân thư sinh, cũng không quen thuộc gian nhà này bằng y.


Ngay cả thư sinh có mấy viên đá y đều đếm rõ ràng, lại vẫn không thấy bóng hình bảo châu nhà mình.


Chẳng lẽ... bảo châu ở trên người thư sinh?


Tối hôm đó, Hà Tiểu Bạng lặng lẽ dựa vào giường, sau đó từ từ bò lên.


Đầu tiên là tỉ mỉ kiểm tra xung quanh thư sinh, sau khi xác định trong đệm giường không có bảo châu, liền bắt đầu lục lọi trên người thư sinh.


Da thịt thư sinh này còn non thật... Hà Tiểu Bạng nhìn một hồi, đột nhiên có kích động muốn gặm thử một miếng.


Xong đời rồi! Rõ ràng y là một yêu quái tốt, vậy mà lại muốn ăn thịt người!


Cụ rùa nói, yêu quái sát sinh hoặc ăn thịt người sẽ bị sét đánh chết, bởi vì sợ bị sét đánh, ngay cả tôm tép nhỏ y cũng chẳng dám đụng, chỉ uống nước ăn cỏ, sao giờ lại muốn ăn thịt người? Hà Tiểu Bạng chợt đau lòng, đặt mông ngồi trên giường bất động.


Kết quả vừa lúc đó, thư sinh vốn đang ngủ ngon lành, lật người...


Hà Tiểu Bạng sợ hết hồn, nhảy dựng lên khỏi giường, chạy như bay.


Mắt thấy trai tinh bé nhỏ chạy mất, thư sinh bất đắc dĩ xoa trán. Tên tiểu yêu tinh này lật phòng hắn loạn thành một đống thì thôi, vậy mà còn học được cách trèo lên giường...


E là, hắn nên bắt quả tang một lần nhỉ?


Vẫn luôn không tìm được bảo châu, cả người Hà Tiểu Bạng đều mệt mỏi, đến việc đóng mở vỏ trai uẩn nhưỡng trân châu cũng không hứng thú, vừa vặn mấy hôm nay thư sinh không ra khỏi cửa, y dứt khoát lười biếng nghe thư sinh lẩm nhẩm chuyện lớn chuyện nhỏ, dù sao cũng giúp hiểu rõ cuộc sống của con người hơn.


Hôm nay, thư sinh đột nhiên dời một băng ghế ra, hiếm thấy mà bắt đầu nằm đọc sách trong sân: "Tạ Đoan, người làm quan dưới trướng Tấn An Hầu. Một ngày nọ, từ trong đồng ruộng nhặt đọc một con ốc lớn, cho là dị vật nên mang về, để trong hũ, nuôi mười ngày..."


Thư sinh đọc xong một phần, nhìn vại nước bên cạnh: "Trai nhỏ à trai nhỏ, trước đây có một nàng tiên Ốc, biết giúp người ta giặt quần áo nấu cơm, giờ nhà ta được quét sạch sành sanh, không phải vì ngươi là nàng tiên trai đấy chứ?"


Cái gì mà nàng tiên trai, ta là đực! Là đực! U buồn trước đó của Hà Tiểu Bạng bị thổi bay, tàn nhẫn mở lớn vỏ trai thêm một chút.


"Hẳn là không phải, nếu mi là nàng tiên trai, sao mỗi ngày còn phun nhiều bùn cát, làm nước trong vại bẩn vậy chứ?" Thư sinh thở dài, tiếp tục thay nước cho trai tinh.


Đống bùn đó không phải ta phun! Là ta cố ý bôi lên người! Trong lòng Hà Tiểu Bạng tràn đầy không cam, chỉ là sau khi bị thư sinh ôm ra khỏi nước, y không thể tránh mà cảm thấy cực kỳ thoải mái, quên mất việc phải đóng mở vỏ trai bày tỏ phẫn nộ.


Nếu tên thư sinh này ôm y nhiều hơn thì tốt rồi, tại sao mỗi lần được ôm đều thấy ấm áp, ôm xong sức lực còn lớn hơn?


Hà Tiểu Bạng hận không thể được ôm đến thiên hoang địa lão, nhưng thư sinh chưa gì đã đặt y xuống bên cạnh, chờ thay nước xong mới trả Hà Tiểu Bạng về chỗ cũ, trước sau chỉ dùng thời gian rất ngắn.


"Được rồi, mi ngốc ở đây đi, ta đi ra ngoài một lát." Thư sinh thả Hà Tiểu Bạng vào nước rồi cười nói.



Hà Tiểu Bạng nhẹ nhàng mấp máy vỏ trai, âm thầm biểu thị mình biết rồi.


Mắt thấy thư sinh đi rồi, Hà Tiểu Bạng ngay lập tức biến thành người, đâm đầu chạy vào phòng.


Thật ra bây giờ đối với việc tìm bảo châu, y đã càng ngày càng lười biếng, dù sao sau khi bảo châu mất, y cũng không mất hết pháp lực còn mất cả mạng như cụ rùa nói, nhưng y thích dạo quanh căn phòng này, nghiên cứu các loại đồ vật từ trước tới nay y chưa từng gặp.


Ví dụ như cái giường của thư sinh, y thích cực luôn. Chăn bông mềm mại trên giường giống hệt nguyên hình của y, nằm trên đó thoải mái quá trời.


Lăn lộn vài cái trên giường, đang lúc Hà Tiểu Bạng cọ cọ chăn bông trắng trắng mềm mềm, bỗng chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Ngươi là ai?"


Hà Tiểu Bạng không dám động đậy, qua một hồi lâu mới chậm rãi quay đầu, sau đó thấy vị thư sinh trước đây mỗi lần ra ngoài đều sẽ đi rất lâu đang đứng trước cửa, khiếp sợ nhìn mình.


Bị tóm rồi ớ! Hà Tiểu Bạng nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, y sững sờ hồi lâu, nhớ ra câu chuyện xưa "nàng tiên Ốc" thư sinh từng kể: "Ta là chàng tiên Trai!"


"Chàng tiên Trai?" Thư sinh tò mò nhìn Hà Tiểu Bạng.


"Đúng vậy, là chàng tiên Trai! Giống như nàng tiên Ốc ấy!" Hà Tiểu Bạng đắc ý ưỡn lồng ngực trắng nõn, cảm thấy mình quả là thông minh.


"Nàng tiên Ốc có thể giúp ta giặt quần áo nấu cơm, ngươi hẳn là không biết nấu cơm, không bằng làm thư đồng cho ta?" Thư sinh khẽ nhướn mày.


Thư đồng là làm gì? Hà Tiểu Bạng vừa tò mò vừa gật đầu liên tục, bất kể thế nào, cứ lừa hắn trước đã.