Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Chương 120: Gặp lại




Vào tháng năm, nhiệt độ dần trở nên oi bức, tôi chật vật từ Khoa Nhĩ Thấm trốn đến đây, đã dạo chơi được bảy tám ngày trời trên đại thảo nguyên mênh mông bất tận này, cuối cùng tôi cũng không còn rõ được vị trí chính xác của bản thân.



Cứ thế kéo dài đến thời điểm tôi sức cùng lực kiệt lại gặp được một hộ dân du mục Mông Cổ. Một nhà này có hơn mười người, đang cuống cuồng kéo nhau chạy về phía Tây. Sau khi nghe ngóng từ bọn họ, tôi đầy kinh ngạc khi biết được bọn họ là từ thành Quy Hoá trốn tới, nghe nói là binh đội Bát kỳ của nước Đại Kim đánh qua đây, đội cảnh giới* cũng đã ra Sa Lĩnh rồi...



*Một chi đội của quân chủ lực được phái tới binh trạm, nơi đồn trú hoặc nơi tác chiến để ngăn cản địch trinh sát, thu thập tin tức.



Tôi vừa mừng vừa sợ, hai năm trông mong, hai năm nhẫn nhịn, cuối cùng tôi cũng đã chờ được.



Khó nhịn được phấn chấn, tôi liên tục quất roi thúc ngựa, lúc này đã là hai mươi ba tháng năm, càng đi về phía Đông, người Mông Cổ chạy nạn càng nhiều, thỉnh thoảng ven đường sẽ bắt gặp đàn lạc đà kết thành hàng xe kéo. Hỏi thăm về chiến sự phía Đông, quả thực đúng là Thiên Thông Hãn nước Đại Kim thân chinh, binh mã tuyến sau đã đến Du Lâm, đang vượt qua sông Liêu.



Tôi không nhịn được kích động, lòng này đã sớm bay về phía sông Liêu mất rồi, hận không thể lập tức phóng ngựa xông vào quân đội Đại Kim. Tôi cho ngựa chạy liên tục suốt năm ngày trời không dừng vó, vào thời khắc nguy cơ khi mà người ta đa số đều chạy trốn về phía Tây, tôi trái lại lẻ loi một mình chạy đến thành Quy Hoá tiêu điều xơ xác.



Hai mươi chín tháng năm, hôm đó trời hãy còn tờ mờ sáng, tôi đã lập tức chạy về hướng thành Quy Hoá ở phía Đông, mãi đến khi trời nhá nhem tối, bất ngờ bắt gặp lá cờ của quân đội Đại Kim tại sông Nạp Lý Đặc Nạp, quân doanh đóng ở bên bờ. Trời đêm oi bức, binh lính Bát kỳ nhịp bước tới lui tuần tra.



Trong phút chốc, tôi gần như quên cả hít thở, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như sấm khiến màng nhĩ nhói đau.



Trở lại rồi... cuối cùng thì tôi đã nhìn thấy quân doanh của Đại Kim!



Đặc nghịt chỉ toàn lều trại, từng lều nối tiếp nhau như thảo nguyên mênh mông vô tận chẳng nhìn thấy điểm cuối. Trong gió đêm, lá cờ bay phấp phới. Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhổ ra ngoài mấy chất đục trong lồng ngực. Trở lại lấy cung tên và đao mắc trên yên ngựa đeo vào lưng, tôi vòng ra sau ngựa, nghiến răng đạp một cước vào mông nó.



Con ngựa giật mình, cuống cuồng hí lên một tiếng thật dài, điên cuồng vọt vào trong quân doanh.



Vẻ nề nếp và trật tự của quân doanh trong phút chốc bị phá tan, tiếng la hét từ bốn phương tám hướng truyền đến. Tôi thừa lúc hoản loạn luồn vào trong màn đen, qua từng khe hở giữa các lều, tôi tìm kiếm lều trướng màu vàng kim của Hoàng Thái Cực.



Tiếng minh kim* liên tục vang lên, tôi cúi đầu đi thật nhanh, nhưng khi đi qua một chuồng ngựa, tôi lại bị một âm thanh khì khì quen thuộc. Dưới ánh trăng tăm tối đầy u ám, một con ngựa chiến trắng như tuyết đang vừa vẫy bờm, vừa thả hơi phì phò trong mũi, đôi mắt nhấp nháy mở to cảnh giác tôi, móng trước không ngừng bới đất... nếu không có dây cương buộc lại, nói không chừng nó đã đằng đằng giận dữ phóng về phía tôi.



*Tức là hành động báo hiệu trong quân đội bằng cách làm cho kim loại vang lên.



Tôi vừa mừng vừa sợ, run rẩy vươn tay ra: "Suỵt... đừng kêu nào, tao đây... Tiểu Bạch, Tiểu Bạch...". Liên tục gọi tên nó mấy lần, xúc động đến nỗi chảy nước mắt.



Nhưng Tiểu Bạch không hề để ý, ánh mắt trừng lớn nhìn tôi như kẻ địch, động tác bới đất càng lúc càng mất kiên nhẫn, cái đầu liên tục lắc lư lay động cả dây cương, kéo đến mức rơm rạ trên nóc lều cỏ cứu hộ đều rơi xuống cả.



Lòng tôi lạnh đi, cơn ớn lạnh từ sống lưng vọt thẳng lên trên, khiến tay chân tôi run rẩy.



Nó không nhận ra tôi! Không nhận ra...



Tôi bụm miệng lùi lại, nước mắt rơi đầy mặt. Tôi đã không còn là "tôi" của trước kia nữa... không còn là Bố Hỉ Á Mã Lạp, không còn là Đông Ca, cũng không còn là Trát Lỗ Đặc Bác Nhĩ Tế Cát Đặc Bộ Du Nhiên đó nữa! Hiện tại tôi chính là tôi, là một Bộ Du Nhiên thật sự... thế nhưng, tại chốn này không còn ai nhận ra tôi, không còn ai nhận ra Bộ Du Nhiên thật sự nữa!



A... tôi thê lương ngã sụp xuống, trở lại rồi thì làm sao?



Hoàng Thái Cực... liệu Hoàng Thái Cực cũng không nhận ra tôi sao?! Dáng vẻ bây giờ của tôi có là gì? Rốt cuộc tôi có là gì đâu?



Tim đau như dao cứa!



Bỗng nhiên Tiểu Bạch hí lên một tiếng, tôi kinh hãi bật dậy khỏi mặt đất, trước khi tiếng bước chân dần tụ tập lại, tôi luống cuống trốn vào sau một quân trướng.



"Qua bên đó xem xem...".



"Ở đó có tiếng động...".



"Tìm cho kỹ, đừng để chạy thoát...".



Tôi cắn chặt răng lùi vào trong một góc run bần bật, lòng vẫn vì vẻ chống đối vừa rồi của Tiểu Bạch mà đau âm ỉ. Tôi nghe rõ tiếng của đám thị vệ đang vội nói với nhau, trong đầu cũng biết rõ, tôi nhất định phải rời khỏi nơi rắc rối này thật nhanh, Tiểu Bạch có thể sẽ lại nghểnh cổ hí, gọi thêm nhiều người tới cho xem.



Thế nhưng... tôi không bước nổi, một bước cũng không nổi.



Dưới chân như trĩu nặng ngàn cân!



Ngây người đứng tại chỗ, lúc này tôi hiểu ra có một sự thật tôi bắt buộc phải đối mặt... đó là, cho dù tôi có vượt qua sự cách trở muôn núi ngàn sông, cho dù tôi có thể thuận lợi đứng trước mặt Hoàng Thái Cực, nhận lại chàng đi nữa... cũng không phải đơn giản như tôi nghĩ.



Rầm! Một tia chớp bổ xuống trên đầu, tôi mờ mịt ngước lên, màn đêm tối đen một màu mực như bị một đao bổ rách, lòng tôi cũng thế...



Tách! Tách... hạt mưa rơi xuống cùng tiếng tí tách vang dội, một dòng nước nhanh chóng tràn ra mặt đất. Tôi đạp nước bước đi, hai chân như ruột bút chì thấm nước. Đầu có hơi choáng, tôi hít hít vài cái, lòng đầy tủi thân rơi nước mắt. Nhưng nước mắt nhanh chóng đã bị nước mưa xối sạch, tôi không ngừng run rẩy, đột nhiên rất muốn thoải mái gào lên khóc trong đêm mưa này.



"Rẹt rẹt...". Trong tiếng gió truyền đến một tiếng vang nhỏ đầy kỳ quái. Tôi vốn đang chìm đắm trong bi thương nên chẳng để ý nhiều, nhưng tiếng vang đó lại cực kỳ mạnh mẽ, phút chốc đã lướt qua đỉnh đầu tôi. Trước mắt trở nên mơ hồ, chỉ thấy có cái bóng đen lao thẳng về phía tôi, theo bản năng tôi giơ một tay lên chắn.



"Phạch phạch!".



Là thứ gì vậy? Tiếng vỗ cánh như dừng lại trên đỉnh đầu tôi.



Tôi lạc giọng khẽ hô lên: "Tránh ra! Tránh ra... tránh...". Vô cùng hoang mang tôi khua cả hai tay, lại thêm một trận tiếng vang dội, tôi hoảng hốt mở to mắt, trông thấy cái bóng đen đó đã xoay vòng trên không trung, bất ngờ lao về phía tôi.







"Á...". Tôi la hét liền dừng lại, liên tục lùi về phía sau ba bước. Vì lùi quá nhanh nên mất thăng bằng không kịp thu chân, cuối cùng ngã ngửa ra trong tiếng vỗ cánh.



Một trận trời đất quay cuồng, tôi chỉ thấy trong tay mình đang kéo một vật gì đó bằng da, sau đó một tiếng động vang lên, vật trong tay đã bị tôi kéo rách, tôi sợ hãi ngã vào trong một thế giới ngời sáng.



Tôi thở hổn hển, nén chịu cơn đau nhức từ phía sau lưng, nằm trên đất hoang mang trợn to mắt. Trên nóc là tinh kỳ hình rồng màu vàng rực rỡ, tôi không dám tin vươn tay chạm đến, xúc cảm mềm mại ấy khiến tôi tin rằng đây là thật, thật sự... là cờ của Chính Hoàng kỳ!



Xoay người bật dậy, trong cơn choáng váng chỉ thấy trước mắt toàn là đóm sáng, trong lều lớn tĩnh lặng, sáng rực ánh nến có đặt một chiếc giường với màn thêu màu vàng rực, trên bàn làm việc có đặt một tấm bản đồ vô cùng lớn bằng da dê, chiếc ghế dựa được chế vọt từ sừng hươu...



Cả người tôi lảo đảo, suýt nữa không đứng vững, hai chân liên tục run rẩy.



"Cục cục... cục cục... cục...". Một tràn tiếng kêu kỳ lạ khiến tôi giật mình, cổ tôi cứng đờ xoay lại. Trong chiếc liều vô cùng to lớn không có lấy một bóng người, có một con chim trĩ xám xịt với cái đuôi dài thượt đang bước đi thong thả trên tấm thảm mềm bằng gấm đẹp như tranh, cái đầu nó ngẩng cao kiêu ngạo như một con phượng hoàng, mỗi một bước của nó trên tấm thảm nỉ trắng như tuyết đều in lại bước chân hình hoa mai màu đen.



Thì ra là nó! Thì ra thứ quái quỷ vừa rồi đánh úp tôi chính là nó!



Tôi nổi cáu nhe răng với nó, bộ lông tuy đã bị nước mưa làm ướt nhưng lại không hề có vẻ gì là chật vật, bộ dáng dương dương tự đắc, nghiêng đầu liếc nhìn như đang cười nhạo tôi. Tôi ra vẻ muốn nhào về trước, nó chợt vỗ cánh vọt sang, móng vuốt sắc bén không chút lưu tình cào vào tôi.



Hai tay tôi ôm lấy đầu, bím tóc được thắt kỹ dưới móng vuốt của nó đã bị xoã tung loạn xạ chẳng khác gì một kẻ điên. Vải mỏng trên tay bị cào vài phát đã không còn cản được móng sắc của nó, chốc lát đã có vài vết thương, tôi thẹn quá hoá giận liền rút trường đao ra, vung vài cái đe doạ nó.



Nếu không cần thiết, tôi vẫn chưa muốn làm nó bị thương! Chỉ hy vọng nó có thể biết điều một chút, đừng làm phiền tôi nữa!



Quả nhiên con vật nhỏ bé này thật thông minh, vừa nhìn thấy lưỡi đao chói lọi, lập tức bay phọt lên nóc cột lều, đạp vào trên xà rồi cúi đầu xuống, xì xào kêu, không dám xuống nữa.



Tôi thở dài một hơi, choáng váng ngồi bệch xuống đất.



"Ở trong này...". Tiếng người ầm ĩ truyền đến, tôi bỗng chốc giật cả mình.



"Liều lĩnh quá, không thể vào đâu... đây là lều Hãn...".



"Nhưng mà, con chim trĩ đó rõ ràng...".



Kẻ bảy lời, người tám câu, không ngừng tranh luận.



"Xảy ra chuyện gì?". Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp ngăn lại tiếng tranh cãi của mọi người, trong phút chốc, ngoài trướng liền lặng như tờ, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.



Trong giây lát, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không còn suy nghĩ được gì nữa. Vào thời khắc màn được vén lên, tôi bỗng chốc hoảng sợ chui vào gầm giường.



Không gian dưới gầm giường thật chật chội, hay tay tôi ôm lấy đầu gối, ngơ ngác rơi lệ.




Tôi đang làm gì thế? Cơ hội mà bản thân đã trông mong từ rất lâu đang hiện hữu trước mặt, thế mà tôi lại lùi bước vào thời khắc mấu chốt này, tôi... tôi sợ cái gì chứ...



Nước mắt tuôn trào mãnh liệt, trong màn thỉnh thoảng có tiếng bước chân loạn xạ, có tiếng người tranh luận không ngớt... cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, xung quanh dần trở nên yên tĩnh, tôi khóc đến mỏi mệt, nghiêng người lẳng lặng bò trên đất, không biết kế tiếp nên làm sao mới phải.



Gặp, hay là không?



Tiến thoái lưỡng nan!



Phạch phạch... một tràn tiếng vỗ cánh vút qua, trước mắt tôi đột nhiên ngời sáng, con chim trĩ chết tiệt đó lại dám ngang nhiên chui vào, hai chúng tôi, mắt to mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau!



"Ác ác!". Nó không kiêng nể gì dùng mỏ mổ tôi, tôi bi thảm đau đớn thở ra.



"Đi ra!". Tiếng quát không cao nhưng lại toát ra sự lạnh lẽo.



Tôi rùng cầm cầm, còn chưa kịp hiểu ra thì màn giường đã bị vén lên, ánh sáng chói mắt khiến tôi không tự chủ được mà nheo lại.



Hàm dưới lạnh như băng, tôi rùng mình một cái, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là lưỡi kiếm, mũi kiếm lạnh lẽo sắc nhọn đặt ngay cổ họng tôi. Người cầm kiếm đang cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi.



"Vứt con đao trong tay của ngươi ra, từ trong lăn ra đây cho ta! Nếu dám giở trò, một kiếm này của ta sẽ đâm thủng họng ngươi!".



Tiếng quát đến đầu óc tôi lờ mờ, ngơ ngác bò ra khỏi giường, tóc tai rối bù, vô cùng nhếch nhác đứng trước mặt chàng.



Toàn thân là chiếc áo long cổn màu vàng sáng rực khiến hai mắt tôi đau đớn, tôi chậm rãi ngẩng đầu, ngực căng ra như sắp nổ tung, ngón tay không tự giác run lẩy bẩy, giọng nói nghẹn trong cổ họng, ngay cả một âm cũng không thốt ra nổi.



Tôi biết lúc này không nên khóc, nhưng mà... nước mắt không nghe theo sự điều khiển liên tục rơi xuống. Một giọt, lại một giọt...



Có tiếng hô gào rất nhỏ bắt đầu vang lên từ tận đáy lòng, sau đó lại như nổi trống trong ngực tôi. Tôi hít vào một hơi, khuôn mặt quen thuộc phía đối diện đang gần trong gang tấc, mày kiếm lạnh lùng nhíu chặt, mũi cao thẳng tắp, môi mỏng nhếch lên một đường... từ trong con ngươi đen như sơn ấy, tôi trông thấy dáng vẻ trắng bệch của chính mình, thê thảm tựa như ma quỷ!



Từ đôi con ngươi toát lên một chút mơ màng, tôi há miệng thở gấp, nghẹn ngào nói: "Hoàng Thái Cực...".



"Leng keng!". Trường kiếm rơi xuống đất, đập vào ngón chân khiến tôi đau đến nhíu mày.



Giây tiếp theo, cánh tay đã bị một lực mạnh mẽ kéo qua: "Ngươi là ai?!".







Trong nháy mắt, nước mắt mù sương vây kín đi tầm mắt của tôi, dần dần chẳng còn trông rõ khuôn mặt chàng.



"Ngươi là ai? Là ai?!". Từng tiếng lo lắng của chàng liên tục truy hỏi, lực tay mạnh mẽ siết chặt, tôi ngây dại bị chàng siết lấy. "Là ai hả...". Giọng nói nhỏ đi, mang theo một cơn run rẩy dữ dội bị kìm nén, ngón tay thô ráp xoa mặt tôi, vén đi tóc rối nằm trên trán tôi.



Tiếng dốc mạnh mẽ vang lên, chàng mở to hai mắt nhìn, trên mặt xen lẫn đủ loại cảm xúc, rung động, kinh ngạc, không dám tin... cuối cùng gom chung lại một chỗ, khuôn mặt chàng trở nên căng thẳng, vẻ mặt cứng đờ trừng mắt nhìn tôi!



Chàng... chàng có thể nhận ra tôi sao?



Tôi lo sợ cắn môi, thương xót nhìn chàng chăm chú. Bảy năm... tôi ở trong thế giới của chàng tốn gần bảy năm, liệu chàng có còn nhớ rõ người phụ nữ mà bản thân đã từng yêu sâu đậm không?



"Nàng rốt cuộc là ai?". Dưới vẻ mặt căng thẳng ẩn chứa sự run rẩy, như là đang chờ mong, lại như đang sợ hãi điều gì đó.



"Hoàng... Thái Cực!". Tôi cúi đầu thở ra, lòng đau đến thắt lại, "Ta... ta đã trở lại...".



Yên lặng!



Như đã trôi qua hơn nghìn năm, hai mắt chàng trống rỗng như hiểu ra nhìn vào tôi, loại cảm giác người đã mất đi hồn phách đó khiến tim tôi co rút từng cơn. Vào lúc cả người tôi tuyệt vọng xụi lơ ngã xuống, một bàn tay đã kịp thời ôm lấy eo tôi, một tay khác đỡ lấy sau đầu tôi.



Tôi thốt lên một tiếng, bị chàng mạnh mẽ ôm chặt vào trong lồng ngực.



Hơi thở ấm áp bao trùm lấy tôi, giây phút tim tôi đang đập loạn nhịp, âm thanh run sợ lại phát ra từ trong lồng ngực kiên cố: "Là nàng sao? Thật sự là nàng sao?". Chàng đau thương truy hỏi, hô hấp dồn dập lượn vòng trên đỉnh đầu tôi, "Hay lại chỉ là... do ta đang nằm mơ?".



Người tôi thoáng run lên!



Nằm mơ sao? Không! Điều này sao có thể là mơ được?!



Tôi trở nên sợ hãi, lo lắng ngẩng đầu nhìn, đưa tay cẩn thận chạm vào khuôn mặt chàng, râu chi chích đâm vào tay tôi, chân thật đến nỗi lòng tôi đau đớn.



"Đây không phải là mơ!". Tôi mừng rỡ bật khóc, thút thích đưa tay ra sức vuốt ve khuôn mặt ấy, "Đây là thật... dù ta đã không còn là Đông Ca, không còn là Bố Hỉ Á Mã Lạp, nhưng ta là Bộ Du Nhiên thật sự... Bộ Du Nhiên yêu chàng sâu sắc...".



Cánh môi ấm áp không hề báo trước chợt đè xuống, trằn trọc, nóng bỏng hôn lấy tôi, một cảm giác mê muội choáng váng xâm chiếm lấy tôi, tôi run rẩy đón nhận sự thăm dò như điên như dại ấy của chàng.



"Ta... biết mà!". Chàng hít một hơi sâu, vô cùng vui sướng nói, "Nàng là Du Nhiên của ta! Là Bộ Du Nhiên độc nhất vô nhị của ta!". Hai mắt chàng lấp lánh, vô cùng động lòng người.



Tôi như bị điểm huyệt, ngây dại nhìn chàng.



"Chỉ có Du Nhiên của ta, mới nhìn ta ngốc như thế...". Môi chàng dừng tại chân mày tôi, "Chỉ có Du Nhiên của ta mới không kiêng nể gì gọi thẳng tên ta...". Môi chàng lại dừng trên mũi tôi, "Chỉ có Du Nhiên của ta, mới cố chấp cho rằng bản thân mình không phải là mỹ nữ...". Nụ hôn trượt xuống cổ khiến tôi ngứa ngáy khó chịu mà nuốt nước bọt.



"Hoàng... Hoàng Thái Cực!". Tôi yếu ớt đẩy chàng, "Người ta ướt hết rồi...".



"Du Nhiên của ta... chỉ có Du Nhiên của ta...". Chàng hoàn toàn chẳng hề cảm giác thấy, thì thào như đang mê sảng, cánh môi lướt qua vành tai khiến tôi run lên như bị điện giật, tê liệt thiếu chút nữa ngã xuống, "Chỉ có nàng... mới khiến ta đau lòng...".



Tôi như ngã vào bể mật ong ngọt ngào, cả người bị ngâm đến mềm nhũn như bong bóng giòn tan, không còn sức lực để giãy giụa khỏi lưới tình chồng chất của chàng.



Phạch phạch...



"Ác ác... ác...".



Động tác của Hoàng Thái Cực bỗng trở nên cứng đờ, tôi mở to mắt, trên mặt thoáng ửng đỏ, bản thân đã bị chàng đặt lên giường tự bao giờ, quần áo ẩm ướt đã bị cởi ra không còn một mảnh, chỉ sót lại mỗi chiếc yếm hồng nhạt vẫn còn mải loay hoay bên trên... tôi xấu hổ đến mức mặt mũi đỏ bừng, kéo lấy tấm chăn mỏng trên giường khẽ che đi hai chân trần trụi của mình.



Khi quay đầu lại, không khỏi sửng sốt, khó nhịn được phì cười ra tiếng.



Hoàng Thái Cực xanh cả mặt mày, con chim trĩ mái không sợ chết ấy lại dám dẫm lên lưng chàng, cao ngạo bước tới lui đầy thong thả, dáng vẻ thư thái.



"Đáng chết...". Chàng hất tay đuổi nó xuống dưới, từ trong giường lấy ra một cây cung tên.



"Ôi, đừng làm nó bị thương". Tôi căng thẳng gọi.



Chàng dừng bước quay đầu lại nhìn tôi.



"Nếu không nhờ nó dẫn đường, ta sẽ không đến được đây...". Tôi yếu ớt cười, trong vẻ tươi cười lộ ra sự uể oải cùng mệt mỏi, sức lực toàn thân đã cạn kệt quá độ, thần kinh lúc này khó chịu được sự kích thích quá độ.



"Du Nhiên...".



Trước mắt tối sầm, tôi ngã ngửa ra, hình ảnh sót lại trong đầu là cảnh chàng vứt bỏ cung tên, lao nhanh về phía tôi với vẻ mặt đầy sốt ruột.



A! Cuối cùng... đã trở lại rồi!



Trở lại bên cạnh chàng...



Người đàn ông tôi yêu – Hoàng Thái Cực!