Độc Bộ Thiên Hạ - Thanh Xuyên Hoàng Thái Cực

Quyển 1 - Chương 31




Cùng thay nhau chúc rượu, ai đến Nỗ Nhĩ Cáp Xích cũng không từ, rượu đến liền khô cạn.

Thừa dịp lộn xộn nhiều người, tôi đẩy đẩy Hoàng Thái Cực, nhỏ giọng nói: "Ta muốn có chuỗi hạt trên tay A Ba Hợi."

Hoàng Thái Cực đột nhiên trừng lớn mắt, tựa như gặp phải quỷ mà nhìn tôi cả buổi: "Nàng điên rồi!"

Tôi bĩu môi: "Cũng không thật sự quá thích, chỉ thấy choáng ngợp......"

"Cho nên hôm nay cố ý chạy đến để tìm rắc rối?" Hắn lạnh lùng cười, "Nàng có phần ngây thơ quá mức rồi!" Một câu tức giận chỉ thiếu chút nữa bóp chết tôi.

Có lẽ thấy sắc mặt tôi khó coi, hắn thoáng dịu đi một chút: "Nếu thích thứ này, chờ sau khi ta đủ tiền sẽ mua cho nàng......"

"Ta không......"

"Hôm nay có hơi quá rồi!" Hắn cắt ngang lời tôi, nhẹ giọng thở dài, "Ta biết là đụng phải nàng chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt cả, cam đoan là a mã đã nghi ngờ ta......" Ánh mắt hắn mềm đi, "Thôi vậy, có thể chịu được thì chịu, hôm nay khí thế của nàng đã hoàn toàn áp đảo nàng ta. Từ lúc nghe tên của nàng, toàn bộ tâm tư a mã đều chỉ dành cho một mình nàng."

Hai má tôi khẽ nóng lên.

"Lẽ nào......nàng muốn câu dẫn tâm tư của a mã, để tranh sủng với A Ba Hợi sao?"

Tôi nhất thời sợ hãi đến đổ mồ hôi lạnh.

Cử chỉ đêm nay, thật là quá mức lỗ mãng xúc động rồi!

Dùng sức vỗ vỗ hai má nóng hổi của bản thân, ghen tị quả nhiên sẽ làm con người ta mất đi lý trí——kiểu lăng nhục nào tôi đều có thể nuốt xuống được, chỉ duy nhất việc mà nàng đối với Đại Thiện kia khiến tôi không thể nhịn được......

Xem ra tôi thật sự bị điên rồi.

"Ha——" Hoàng Thái Cực đột nhiên cười lạnh, tiếng cười cổ quái, "Hôm nay cũng thật là náo nhiệt, người nên đến thì không đến, người không nên đến thì lại đến......"

Tôi hoang mang theo ánh mắt của hắn mà chuyển hướng đến cửa, chỉ thấy trước cửa có nô tài đang vén màn, một bóng dáng màu ngọc xanh biển nhẹ nhàng thoáng qua, một thân hình cao thẳng thuận tiện tiến vào.

Đám nô tài ở cửa khom người cúi chào, hắn khoát tay, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Khuôn mặt bình thường hào hứng kiêu ngạo giờ phút này lại có chút tái nhợt, người cũng gầy đi rất nhiều. Đi được hai bước, liền khó chịu ho vài tiếng, trên gò má bức ra vẻ ửng đỏ bất thường.

Tôi đang buồn bực, Hoàng Thái Cực đột nhiên ôm lấy cánh tay tôi, gắt gao nắm chặt.

"Này, đau quá à!" Tôi liên tục hất tay.

"Hắn qua đây rồi......"

Vô nghĩa! Không cần hắn nói, tôi cũng thấy được Chử Anh đang đi thẳng qua bên đây.

"A mã!" Chử Anh khàn giọng nói, khom người thỉnh an Nỗ Nhĩ Cáp Xích.

"Miễn. Con có bệnh sao không nghĩ ngơi cho tốt, mà lại tự tiện đến đây làm gì?"

"Mới vừa thoát mồ hôi, đã thấy đỡ hơn nhiều rồi ạ......" Chử Anh dừng một chút, rồi quay đầu đi ho hai tiếng, "Hôm nay là ngày vui của a mã, đứa con này nên đến chúc mới phải."

"Ừ." Nỗ Nhĩ Cáp Xích gật gật đầu, lộ ra vẻ ngợi khen, thuận tay chuyển bát rượu cho hắn, "Con là đại ca, phải làm gương cho huynh đệ, rất tốt!"

Chử Anh kính cẩn tiếp nhận bát rượu, ngửa đầu uống cạn, sau đó liên tục ho mấy tiếng, thanh âm kia khàn đến nỗi giống như ho ra cả phổi, khiến người khác nghe xong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Rõ ràng bị bệnh mà còn phô trương uống rượu, thật là không biết sống chết!

"Người đâu! Bày ghế dựa cho đại a ca, ngồi bên này......Hoàng Thái Cực, con chăm sóc đại ca, nếu có người đến kính rượu, con thay hắn nhận."

"Dạ."

Không biết từ khi nào, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã bị Bố Chiếm Thái kéo đi kính rượu khắp nơi, trên bàn tiệc to như vậy chỉ còn lại bốn người là A Ba Hợi, Chử Anh, Hoàng Thái Cực và tôi.

Tôi đã ăn no tám phần, chép miệng nhìn bốn phía, cảm thấy nhàm chán lại không có thú vị gì hết.

"A Ba Hợi kính Hồng Ba Đồ Lỗ một ly!"

Giọng nói ôn nhu trong veo vang lên, tôi hoảng sợ, tự động tiến vào trạng thái đề phòng.

Nha đầu này, lại muốn làm cái quái gì đây?

Tầm mắt Chử Anh thản nhiên liếc nàng một cái, A Ba Hợi duỗi thẳng cánh tay, nụ cười trên mặt lộ ra vẻ tự nhiên cùng thân thiết. Chử Anh dời mắt sang chỗ khác, không nhận cũng không từ, A Ba Hợi nhất thời lâm vào hoàn cảnh xấu hổ cùng lúng túng.

Ước chừng qua một phút, Chử Anh mới khàn giọng gọi: "Lão bát!"

Hoàng Thái Cực cúi đầu đáp lời, đứng dậy tiếp rượu.

Tôi đứng bật dậy: "Không được!"

Chử Anh hờ hững nâng mí mắt lên nhìn tôi.

"Hoàng Thái Cực nhỏ như vậy! Sao có thể uống rượu?"

"Nhỏ? Khụ khụ......" Chử Anh liếc qua Hoàng Thái Cực, "Ra là vẫn còn nhỏ à......" Đang nói liền chuyển, lạnh lùng nói: "Đây là ý của a mã, cũng không phải là ta để nó thay rượu."

"Động một tí liền đưa a mã ra ép người!" Tôi nổi trận lôi đình, toàn bộ tức giận kìm nén cả đêm đổ thẳng lên người hắn, "A mã ngươi bảo ngươi đi ăn phân, ngươi có đi không?"

Sắc mặt hắn đại biến, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia hung ác.

Tôi lười để ý đến hắn, đoạt lấy chung rượu trong tay A Ba Hợi, nhắm mắt uống xuống.

Rượu vừa cay vừa nồng, căn bản chạm đến cái được miêu tả là "cam thuần hương ngọt" gì đó. Rượu cồn không tinh khiết, nồng độ cao hơn tôi nghĩ nhiều, hơn nữa một ngụm này đã dồn sức mà uống. Cho nên không qua vài giây sau, liền cảm thấy tim đập nhanh hơn, giống như không thể nào kìm chế được, tựa như nhảy ra từ trong cổ họng.

"Đông Ca!" Hoàng Thái Cực vội vàng đỡ lấy tôi.

"Không sao." Tôi chỉ thấy hai má nóng bừng lên, trừ tim đập thình thịch, tay chân dần vô lực ra, thì thần trí lại cực kỳ tỉnh táo.

Ánh mắt đung đưa, tôi thấy Chử Anh đang nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, tôi mỉm cười, chỉ biết tiểu tử này mạnh miệng nhưng mềm lòng, vẫn cứ thích ngang ngược đùa giỡn tôi.

"Đông Ca tỷ tỷ tửu lượng thật tốt, khiến người khác kính nể! Tỷ tỷ tựa thiên tiên, phong thái can đảm hơn người, làm cho A Ba Hợi rất ngưỡng mộ, xin lấy rượu này, lại kính tỷ tỷ!"

Tôi lạnh lùng cười, đưa tay tiếp, bốn mắt nhìn nhau, địch ý không thể trốn tránh mà trào dâng cũng quanh cả hai người.

"Nháo đủ chưa?" Chử Anh đột nhiên đứng lên, giương tay gạt A Ba Hợi, bát rượu kia bay đi thật xa.

A Ba Hợi ôm tay vừa thẹn vừa giận.

Tôi quan sát xung quanh, bởi vì rượu say liền ầm ĩ, tiếng người cộng thêm tiếng ca múa đã sớm vô cùng hỗn loạn, may là không ai chú ý đến một màn vừa rồi. Lòng thoáng buông xuống, chợt nghe A Ba Hợi run rẩy nói: "Đại a ca có ý gì? Ta chẳng qua chỉ là có ý tốt muốn kính rượu thôi......"

"Sớm thu hồi lại những chiêu trò đó của ngươi trước mặt ta đi......khụ khụ, khụ khụ......" Trên mặt hắn vừa trắng vừa xanh, có vẻ đã suy yếu đến cực điểm, nhưng từ bên trong lại lộ ra sự tàn nhẫn, khiến người khác không dám khinh thường. "Lưu chút thông minh cỏn con này của ngươi lại, để lừa a mã ta vui lòng cũng xem như đã tròn bổn phận của ngươi. Còn những thứ khác ngươi có muốn cũng đừng nghĩ......ngươi mưu tính cái gì? Bằng ngươi mà cũng muốn cưỡi trên đầu Đông Ca à?" Hắn lạnh lùng chỉ vào a hoàn của A Ba Hợi, a hoàn đó bị hắn làm cho sợ đến mức lùi về sau một bước, "Nói trắng ra cho ngươi nghe, a hoàn của ngươi nàng ấy có thể mắng có thể đánh thậm chí có thể giết, nhưng cho dù chỉ là một con gián hay con chuột trong phòng nàng ấy, cũng không cho phép ngươi giẫm đạp! Tốt nhất là ngươi nên nhớ cho thật kỹ!"

"Ngươi......" Sắc mặt A Ba Hợi trắng bệch, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy.

"Chử Anh......" Tôi cắn môi, cảm thấy trách cũng không có ý nghĩa gì, sao hắn lại nói dứt khoát như thế? Đừng nói đến mặt mũi, ngay cả bên trong cũng không chừa lại chút nào cho nàng.

Nếu đổi lại tôi là A Ba Hợi, không khiến tôi giận đến ngất xỉu, thì cũng khiến tôi phát điên tại chỗ.

"Đức hách ma......" Không biết từ lúc nào Hoàng Thái Cực đã đến bên cạnh A Ba Hợi, chậm rãi đỡ nàng ngồi xuống, bên tai nàng thấp giọng nói một câu. A Ba Hợi đột nhiên kinh hãi trừng lớn mắt, như là khiếp sợ đến cực điểm mà run bần bật, Hoàng Thái Cực mỉm cười bỏ đi.

"Ngươi nói gì với nàng vậy?" Tôi hoang mang hỏi, thấy A Ba Hợi đang dùng hai tay nâng bát rượu trước mặt lên, liên tục run rẩy mà uống xuống, không khỏi có chút thương cảm nàng.

"Không có gì. Ta đưa nàng trở về, nàng không thích hợp uống rượu, về sau đừng nên uống nữa."

"Khoan đã!" Chử Anh đưa tay ngăn chúng tôi, lạnh lùng trừng mắt với Hoàng Thái Cực, "Thân thể ta không quá thoải mái, muốn về trước, đệ ở lại đây lát nữa thay ta báo với a mã một tiếng." Nói xong, đưa tay nắm lấy tay tôi, "Đi thôi!"

Tôi theo bản năng muốn hất hắn ra, nhưng lòng bàn tay chạm đến, nhiệt độ cơ thể hắn tựa như lửa đốt phỏng tay khiến tôi bị dọa cho sửng sốt.

Tôi ngẩn người, đưa tay áp vào trán hắn, kinh ngạc: "Ngươi đang phát sốt!"

"Không chết đâu!" Hắn gắt gao nắm lấy tôi, khàn giọng, "Đi theo ta!"

"Nhưng......"

"Nếu muốn ta chết, thì nàng ở lại đi!" Đáy mắt hắn có một nỗi thê lương cùng bi ai, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo cùng tự tin như thường ngày, chỉ đang trông ngóng khẩn cầu tôi.

Bản thân đã lớn như vậy rồi, sao mà vẫn giống y như một đứa con nít tùy hứng thế này?

Tôi do dự, rốt cuộc hết cách mà gật đầu: "Được, ta đưa ngươi về."

Sau khi nhận được câu trả lời của tôi, hắn lại như một đứa trẻ thỏa mãn mà nở nụ cười. Khuôn mặt góc cạnh tuy gầy yếu và tái nhợt, nhưng lại lộ ra nụ cười ôn nhu khiến tôi hoảng hốt......

Quả nhiên là huynh đệ cùng mẹ, kỳ thực nụ cười ôn nhu của Chử Anh thập phần giống với Đại Thiện, nhưng nụ cười của Chử Anh giống như ảo ảnh khiến người ta cảm thấy không thân thiết, vĩnh viễn không sánh kịp với sự ấm áp chân thật của Đại Thiện, có thể nắm được trong tay.