Độc Bộ Thiên Hạ

Chương 100: Đông hải giao nhân châu




"Tiểu bạch kiểm, ngươi cũng là lãng phí!"

Chu Thế Văn con mắt tỏa ánh sáng, chỉ thấy sau khi người của Đinh gia chết hết thì ngọc lâu đều tự phân giải, vu sĩ trung nguyên phần lớn đều hiểu được cách vận dụng ngọc lâu, thường đem những thứ tốt nhất mà mình tìm được cất ở trong ngọc lâu, người của Đinh gia sau khi chết đi thì đồ vật được cất kỹ trong ngọc đều rầm rầm rơi xuống trên đất.

Lúc bấy giờ mọi người chỉ thấy tráng hán râu rậm kia nhanh chóng đem tất cả chiến lợi phẩm hết thảy thu vào trong ngọc lâu của chính hắn, mặt mày mừng rỡ hớn hở, sau đó quét mắt nhìn bốn phía một lượt, ánh mắt nhìn mọi người chẳng khác gì như dang nhìn một bảo khố di động, hận không thể giết hết tất cả bọn họ.

Công Dương Giảm ngây người ra đến nửa ngày, sau khi bọn Tô Kiều Kiều, Chu Thế Văn đi vào Tụ Bảo Trai hồi lâu, hắn mới hồi phục lại tinh thần, nhìn đống thi thể đầy trên mặt đất, không khỏi rùng mình một cái, cuống quít đi vào theo, trong lòng không khỏi thầm kêu một tiếng may mắn: "Ta lần này cuối cùng cũng ôm đúng đùi rồi, bất quá cũng triệt để đắc tội với toàn bộ Đinh gia luôn, nhưng ở trước mặt Ngũ Độc giáo thì Đinh gia tính là cái gì chứ..."

Lúc trước hắn sở dĩ cùng Diệp Húc thân cận là vì thấy Chu Thế Văn cùng Phương Thần thật sự hung tàn, chỉ có Diệp Húc hào hoa phong nhã, tương đối dễ nói chuyện, không nghĩ tới thiếu niên này động thủ, so với hai người kia còn hung ác hơn gấp trăm lần, vừa ra tay liền tiêu diệt hơn mười vu sĩ của Đinh gia, không lưu lại mạng cho bất cứ kẻ nào!

"Thiếu niên này chính là một đầu ác hổ đang say ngủ, khi nhắm mắt nằm yên thì nhìn cóvẻ nhu nhược, rất dễ bắt nạt, đến khi mở to mắt ra thì chính là muốn ăn thịt người, bộc lộ bộ mặt hung ác!"

Công Dương Giảm âm thầm đánh giá lại Diệp Húc, theo đám bọn hắn đi vào Tụ Bảo Trai, bên ngoài tĩnh lặng trong chốc lát, đến lúc này mới truyền đến tiếng nghị luận ong ong.

Ai cũng chưa từng nghĩ đến, Đinh Lỗi tu vi đã đạt tới Dung Nguyên kỳ, thậm chí ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có liền mất mạng tại chỗ một cách khó hiểu, đến cả hài cốt cũng không còn!

Đám đệ tử kia của Đinh gia bị chết càng oan, bị huyết tàm bốn cánh bay qua, còn không biết là chuyện gì xảy ra, đầu liền rời cổ ra ở riêng, thậm chí đến thi thể cũng không được buông tha, bị thiếu niên mặt tái nhợt kia dùng một loại vu pháp âm độc hút hết khí huyết!

Trong phương viên tám trăm dặm quanh địa giới Thanh Châu, vu sĩ tu luyện cổ trùng ít lại càng ít, nhưng cũng không phải là không có, mà đem cổ trùng luyện được đến mức quỷ dị như thế bá đạo như thế, bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy!

Những người vừa rồi còn mang tham niệm đối với Can Sài giao càng là rùng mình ớn lạnh, âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình không có xuất thủ trước, nếu không giờ phút này kẻ phải chết thảm rất có thể chính là bọn hắn.

"Ngũ Độc giáo, thật là Ngũ Độc giáo!" Text được lấy tại http://thegioitruyen.com

"Khó trách mấy thiếu niên này lại kiêu ngạo bá đạo như thế, chỉ là vu sĩ bồi nguyên kỳ tu vi thấp kém mà lại dám dắt Giao Long mã đi lại trên đường cái không kiêng nể gì cả, nguyên lai là có Ngũ Độc giáo làm chỗ dựa ở sau lưng!"

"Đinh Lỗi bị chết thực oan, nếu như hắn đừng có lắm lời lải nhải, mà tế ra ngọc lâu buông xuống lồng nguyên khí thì thiếu niên kia có muốn giết hắn cũng căn bản không có khả năng! Trở tay giết mấy tên tiểu ma đầu Ngũ Độc giáo này cũng là dễ như trở bàn tay!"

"Thúi lắm! Nếu như Đinh Lỗi biết rõ bọn họ là đệ tử Ngũ Độc giáo, hắn còn dám động thủ? Hạng bá đạo như Ngũ Độc thì diệt Lạc Châu Đinh gia mới là chân chính dễ như trở bàn tay, Đinh Lỗi lo dập đầu nhận tội với người ta còn không sai biệt lắm!

……….

Đột nhiên, tiếng vó ngựa lục cục truyền đến, bảy tên kỵ sĩ theo nhai đạo chạy tới, từ xa đã quát lớn: "Đang lúc đại thọ của Lương Vương, người nào dám ở Thanh Châu làm càn?"

Mọi người vội vàng lẩn đi, thanh niên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, bày tay thoáng động, lăng không chụp ra một trảo, năm đạo nguyên khí giống như đại mãng túm lấy một người, lôi đến trước ngựa, quát: "Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"

Hắn nhìn những thi thể nằm dài trên mặt đất trước Tụ Bảo Trai, trong nội tâm cũng thầm giật mình.

Cái tên xem náo nhiệt xui xẻo kia đánh bạo, đem ngọn nguồn sự tình từ đầu chí cuối kể lại một lần rồi kêu lên: "Hiên Tùng thế tử, việc này không liên quan gì đến ta cả, đều là do mấy tên thiếu niên của Ngũ Độc giáo làm!"

Thanh niên mặc trang phục kỵ sĩ này đúng là thế tử của Lương Vương phủ, bài danh thứ ba, tên là Lương Hiên Tùng, phất tay ném hắn đi, trầm ngâm một lát, âm thầm đau đầu: "Đại thọ của cha ta cũng chỉ là vì lễ tiết mà phát thiếp mời cho Lĩnh Nam Ngũ Độc giáo, cũng không nghĩ là bọn họ có thể tới dự tiệc, không ngờ bọn này ma đầu thật sự đến đây, vừa vào trong thành thì đã ra tay giết người, thực là vô pháp vô thiên mà!"

"Tam thế tử, đệ tử của Ngũ Độc giáo làm việc không kiêng nể gì cả, chúng ta phải làm gì? Đinh gia chết nhiều người như vậy, chỉ sợ khó mà nói công đạo với Đinh gia..." Một kĩ sĩ khác ở bên cạnh chính là thiếp thân thị vệ của Lương Hiên Tùng, phụ trách an toàn trên địa bàn Thanh Châu, cũng hiểu được chuyện thập phần khó giải quyết nên lúc này mới dò hỏi.

Lương Hiên Tùng xoa xoa huyệt thái dương, đau đầu vạn phần, cười khổ nói: "Còn có thể làm sao? Chuyện này vốn chính là Đinh gia đuối lý, tham lam Giao Long mã của người khác, đệ tử Ngũ Độc giáo không tìm người khác gây sự phiến toái cũng đã là cám ơn trời đất, bọn họ lại còn đi trêu chọc đám tiểu ma đầu này làm gì, chết cũng là đáng đời!"

Phong cách xử sự của Ngũ Độc hắn cũng đã từng nghe đầy cả tai rồi, lúc trước có một đệ tử của Ngũ Độc giáo ở Cù Châu chuyên đi bức hiếp thiếu niên thiếu nữ nhà lành, bị vu sĩ Cù Châu Mạc gia làm thịt, kết quả Ngũ Độc giáo xuất động quy mô lớn, cương ngạnh biến vu hoang thế gia - Mạc gia thành bình địa, quả nhiên chính là phong cách xử sự ngươi giết ta một người, ta diệt ngươi cả nhà!

Lương Hiên Tùng cẩn thận suy tư một lát, nói với mấy tên thị vệ: "Lưu lại một người, những người khác theo ta trở về, bảo Kinh Giang lâu chuẩn bị rượu và thức ăn, đợi tí nữa mời mấy vị huynh đài Ngũ Độc giáo dự tiệc. Ngũ Độc giáo dù sao cũng là môn phái ma đạo, nếu như là người trong chính đạo thì còn có thể nói lí lẽ với bọn họ, nhưng những người này lại nằm trong ma đạo, làm việc hung tàn, chỉ nên kết giao, không được đắc tội, nói chuyện khách khí với bọn họ, yêu cầu bọn họ bán cho Lương Vương phủ ta cái thể diện, đừng có gây sự ở Thanh Châu nữa."

Trong Tụ Bảo Trai, Diệp Húc vừa mới vào cửa, liền gặp một thiếu nữ trẻ tuổi chào đón, cười mỉm nói: "Các vị khách quan, mời đi theo ta."

Nàng cước bộ nhẹ nhàng, ở phía trước dẫn đường, tựa hồ căn bản không hề hay biết gìvề chuyện Diệp Húc đại khai sát giới ở trước cửa của Tụ Bảo Trai vậy, vừa đi vừa nói: "Bên trong Tụ Bảo Trai chúng ta có đủ loại thương phẩm, tỉ như đủ loại tài liệu luyện khí, luyện đan, Xích Diễm tinh đồng thượng đẳng, bách luyện thiết, dược liệu hiếm thấy như cây trạng nguyên, thúy la thảo. Nếu như các vị thấy luyện chế vu binh, đan dược phiền toái, cũng có thể trực tiếp mua sắm thành phẩm. Chúng ta ở đây còn có đủ loại tâm pháp, vu pháp, trận pháp, mỗi cấp độ vu pháp giá cả bất đồng, vu pháp cao nhất cùng sở hữu bốn tầng, đủ để giúp vu sĩ tu luyện tới ba thai cảnh."

Chu Thế Văn cười nói: "Thế ở đây có sản xuất nữ nô không?"

Cô gái kia sắc mặt lập tức lạnh băng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Công Dương Giảm run rẩy, nói nhỏ: "Chu lão đệ, đệ tử của Bách Hoa cung đều là nữ tử, hận nhất chính là đem nữ nhân trở thành hàng hóa...""

Chu Thế Văn vội vàng lạy dài đến đất, nghiêm mặt nói: "Ta chỉ là chỉ đùa một chút, cô nương chớ trách."

Cô gái kia sắc mặt hơi hoà hoãn lại, khẽ đáp lễ, hé miệng cười, nói: "Không dám."

Phương Thần hết nhìn đông lại nhìn tây, hỏi: "Không biết các ngươi ở đây dùng cái gì để thanh toán?"

Cô gái kia cười nói: "Tụ Bảo Trai chúng ta không thu vàng bạc, chỉ lấy vật đổi vật."

Phương Thần a một tiếng, nói: "Nên như thế."

Vu sĩ không hề coi trọng vàng bạc tài bảo, có thể rời vào pháp nhãn của bọn họ chỉ có tài liệu, vu binh, vu bảo phục vụ cho việc tu luyện.

Diệp Húc đột nhiên nói: "Trong cơ sở sản xuất tâm pháp có còn Cửu Chuyển Nguyên Công không? Nếu mà có thì ta dùng vật này đến trao đổi." Tay hắn thoáng lắc một cái, lòng bàn tay đã xuất hiện một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, trong bảo châu lướt qua hình ảnh một quái ngư chọn đèn lồng."

"Đông Hải giao nhân châu!"

Cô gái kia giật mình, kinh hô một tiếng, trái tim thình thịch đập loạn, sắc mặt ửng đỏ như say rượu, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nói: "Các vị xin chờ một lát, ta đi thăm dò một phen xem trong kho có Cửu Chuyển Nguyên Công hay không!" Dứt lời liền quay sang gọi một thiếu nữ duyên dáng mặc lục y khác gọi to: "Thúy Thúy, ngươi tới chiêu đãi các vị khách quý đây, ngàn vạn lần không được chậm trễ!"

Lục y thiếu nữ này từ phía trên đi lại, mỉm cười khẽ chào, đang muốn nói chuyện, mục quang rơi lên viên dạ minh châu trong tay Diệp Húc thì cái miệng nhỏ há hốc ra, một câu cũng nói không nên lời.

Diệp Húc trong lòng buồn bực, hắn còn là lần đầu tiên biết rõ dạ minh châu trong tay mình tên là Đông Hải giao nhân châu, những viên dạ minh châu này hắn thấy chẳng qua chỉ là đồ chơi, giá trị thậm chí còn kém hơn một kiện vu binh, không ngờ tới lại khiến cho thiếu nữ này si mê như thế.

Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Kiều Kiều cũng mục quang si mê nhìn thẳng viên dạ minh châu này, đôi mắt như muốn mờ đi.

"Những nữ nhân này chính là yêu mến những thứ có thể phát sáng rực rỡ..."

Diệp Húc lắc đầu, đem Đông Hải giao nhân châu nhét vào trong tay Tô Kiều Kiều, nói: "Kiều Kiều, viên này tặng cho ngươi."

Tô Kiều Kiều bối rối nói: "Thiếu gia, như vậy quý giá như vậy..."

"Chỗta còn có hơn mười viên nữa. Diệp Húc lại lấy ra một viên dạ minh châu khác, cười nói.

Tô Kiều Kiều vui mừng vô hạn, vội vàng thu lại. Lục y thiếu nữ tên là Thúy Thúy kia thấy hắn đem dạ minh châu tiện tay tặng cho người ta, sau đó lật bàn tay lại xuất ra một viên khác thì đôi mắt lập tức trợn trừng.

Sau một lúc lâu, chỉ thấy một đám thiếu nữ vây lấy một vị trung niên phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá tới đại sảnh, chít chít động động nói: "Nghe nói ở đây có Đông Hải giao nhân châu? Mau! Mau! Cho ta xem xem!"

"Lần trước cung chủ đến làm khách ở chỗ Vạn Pháp Yêu Vương, liền gặp được có người sản xuất loại Bảo Châu này, không ngờ lại bị bầy tiểu tiện nhân của Lạc Già Sơn đoạt trước một bước mua đi, khiến cung chủ nổi trận lôi đình, suýt nữa thì đánh cướp mấy tiểu tiện nhân kia."

"Đừng có ồn ào nữa, tự nhiên vứt hết thể diện của Bách Hoa cung ta!" Trung niên phụ nhân kia đầu lớn như cái đấu, khuôn mặt uy nghiêm quát.

Các thiếu nữ vội vàng im miệng. Chỉ thấy phụ nhân kia đi thẳng đến trước mặt Diệp Húc, nhìn thấy Bảo Châu trong tay hắn thì mục quang sáng ngời, cười mỉm nói: "Vị sư đệ này, có thể cho ta xem thử trước hay không?"

Diệp Húc đưa Đông Hải giao nhân châu cho nàng, phụ nhân kia dò xét một hồi, vui vẻ nói: "Quả nhiên là Đông Hải giao nhân châu!" Đột nhiên hé miệng phun ra một đạo chân nguyên phóng tới minh châu, chỉ thấy viên dạ minh châu này được chân nguyên của nàng làm dịu, lập tức liên tiếp bành trướng, càng lúc càng lớn, nhìn cứ như một vầng trăng sáng cự đại lập lờ trên không trung!

Hình thể của giao nhân ngư bên trong minh châu kia cũng lớn lên không ít, tiếp tục xao động trước ngọn đèn lồng bên trong hạt châu, đèn lồng phát ra hào quang nhu hòa, trải qua ánh nước trong hạt châu chiết xạ chiếu rọi, lập tức cả Tụ Bảo Trai được chiếu rọi như Long cung dưới đáy biển trong truyền thuyết, sáng chói rực rỡ, nghê hồng sặc sỡ, chập chờn sinh huy!

"Đẹp quá a..." Đám nữ hài tử của Bách Hoa cung ngẩn ngơ tại chỗ, mục quang mê ly, lẩm bẩm nói.

"Quả quả ~" hoa hồ điêu chui ra khỏi mái tóc của Tô Kiều Kiều, ngọt ngào kêu lên với các thiếu nữ.

Không có một người nào, không có một nữ hài nào quay đầu lại liếc nó lấy một cái, điều này làm cho tên tiểu tử xưa nay dựa vào việc giả vờ uỷ khuất đáng thương để được các thiếu nữ yêu mến kia chịu đả kích nặng nề, mặt mày tái mét, hờn dỗi chui trở lại vào trong mái tóc của Kiều Kiều.